Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1177: Cháu đích tôn của Hoàng tộc quỳ gối




Cùng lúc đó, tại phòng khám Ái Dân.

Sau khi Long Khôn đi, phòng khám trở về với sự yên lặng thường ngày, Vương Chiến ngồi một bên, nét mặt đầy lo âu.

"Ông Chiến đừng lo, có anh Thanh ở đây, không ai có thể làm gì ông đâu".

Phùng Tiểu Uyển dịu dàng mỉm cười, nói với lão ta.

Vương Chiến hơi nghi hoặc, Long Khôn là một cao thủ Thần Cảnh hùng mạnh, thế mà Phùng Tiểu Uyển lại không sợ hãi chút nào, dường như cô ta không hề lo lắng Long Khôn sẽ giết mình.

Nếu Phùng Tiểu Uyển cũng là một cao thủ võ thuật thì không có gì lạ, vấn đề là cô ta chỉ là một thần y tài giỏi chứ không phải người luyện võ.

"Tiểu Uyển, cháu thật sự không sợ chút nào sao?"

Vương Chiến tò mò hỏi.

Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao cháu phải sợ ạ?"

"Anh Thanh đang ở ngay tại đối diện phòng khám Ái Dân, nơi này lại là Thành Cửu Châu của anh ấy, ai dám làm gì cháu chứ?"

Nghe cô ta nói vậy, Vương Chiến mới chợt nhận ra cô gái này không phải quá can đảm mà là tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện.

Lão ta vô thức nghiêm túc nhìn tập đoàn Nhạn Thanh ở phía đối diện, không biết vì sao lại đột nhiên thấy lo lắng cho Hoàng tộc họ Long.

Đúng là lão ta đang bị họ đuổi giết thật, nhưng dù sao từ nhỏ đã sống trong Hoàng tộc họ Long, ít nhiều gì cũng có tình cảm gắn bó sâu nặng.

Nếu Hoàng tộc họ Long không vô tình như thế, dù có chết lão ta cũng chiến đấu vì họ đến cùng.

Lúc này, Dương Thanh đột nhiên vào phòng khám.

"Cậu Thanh!"

Vương Chiến vội vàng đứng lên, cảm kích nói: "Cậu Thanh lại cứu tôi rồi, chắc cả đời này tôi cũng không trả hết được ơn cứu mạng của cậu!"

Anh mỉm cười lắc đầu, quan sát lão ta một lát rồi đáp: "Xem ra ông đã khỏe lại rồi, trông sắc mặt tốt hơn nhiều".

Vương Chiến gật đầu: "Nhờ có Tiểu Uyển cao tay cả, dù là thần y của Hoàng tộc họ Long cũng không thể giúp tôi đứng lên được trong thời gian ngắn thế đâu".

Phùng Tiểu Uyển khẽ mỉm cười: "Thể chất của ông Chiến vốn rất tốt, hồi phục nhanh như vậy phần lớn là nhờ vào đó đấy ạ".

Cô ta nói thật, không phải đang khiêm tốn.

Là một trong năm cao thủ Thần Cảnh hàng đầu của Hoàng tộc họ Long, sao tố chất cơ thể của Vương Chiến lại kém được?

Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi: "Tiểu Uyển, em không sao chứ?"

Cô ta lắc đầu: "Có anh Thanh mà, em không sợ!"

Dương Thanh thầm cảm khái, ban đầu thần y Phùng dùng cái chết của mình để nhờ anh chăm sóc cho Tiểu Uyển, ban đầu nghĩ sẽ phiền toái.

Không ngờ cô ta không hề phiền phức mà trái lại còn là một báu vật.

Mới vừa rồi Tần Y còn kích động chạy vào văn phòng của anh, kéo ống quần lên và nói rằng vết sẹo trên đầu gối đã mờ đi gần hết.

Dương Thanh cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Anh chợt hiểu ra tại sao Lạc Bân lại gấp gáp đến gặp mình ngay sau khi phát hiện ra hiệu quả vượt trội của loại thuốc mỡ đó.

Nó thật sự quá thần kỳ.

Theo như các chuyên gia của tập đoàn Nhạn Thanh, loại thuốc này một khi được đưa ra thị trường thì chỉ tính sơ sơ thôi doanh thu đã lên đến một nghìn tỷ.

Quan trọng là giá thành của nó quá thấp, hoàn toàn có thể càn quét cả thị trường.

Mấy ngày trước khi vừa chạy trốn đến tập đoàn, Vương Chiến thoi thóp, yếu ớt đến mức làm cho Dương Thanh cũng tưởng lão ta sắp chết.

Nhưng hôm nay, lão ta lại đã có thể xuống giường đi bộ.

Không chỉ vậy, Dương Thanh còn cảm giác được trong cơ thể Vương Chiến thấp thoáng có hơi thở của võ đạo.

Điều này chứng tỏ căn cơ võ đạo của lão ta đang trên đà hồi phục, có hi vọng quay trở lại tu vi Thần Cảnh.

Tất cả mọi thứ đều nhờ có Phùng Tiểu Uyển.

"Anh Thanh, anh và ông Chiến trò chuyện với nhau nhé, em làm việc đây!"

Nói rồi Phùng Tiểu Uyển đi vào căn phòng nhỏ trong góc.

"Cậu Thanh, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

Đợi cô ta đi rồi, Vương Chiến mới lên tiếng.

"Ông hỏi đi!"

Dương Thanh gật đầu.

"Tôi muốn biết cậu có phải Dương Bất Bại, Tướng quân có thể một mình chống lại cả nửa quốc gia ở chiến vực biên giới phía Bắc không?"

Khi hỏi câu này, Vương Chiến hồi hộp nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Anh ngẩn người một lúc mới cười đáp: "Tôi đến từ biên giới phía Bắc, người anh em Mã Siêu của tôi cũng vậy!"

Nghe như hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng câu trả lời của Dương Thanh lại làm cho Vương Chiến sững sờ, nét mặt kích động.

"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!"

Vương Chiến mừng rỡ thốt lên.

Dương Thanh và Mã Siêu đều là cao thủ xuất thân từ biên giới phía Bắc, lão ta đã có đáp án rồi.

Nếu anh không phải Tướng quân ở đó thì làm sao có thể sở hữu sức mạnh võ đạo mạnh mẽ khi còn trẻ thế được?

Nhưng sự hồ hởi qua đi, Vương Chiến lại càng phiền muộn, đột nhiên hỏi: "Cậu Thanh, liệu có khi nào mâu thuẫn giữa cậu và Hoàng tộc họ Long sẽ lớn hơn không?"

Nụ cười trên mặt Dương Thanh tắt dần, anh bình tĩnh nói: "Vậy phải xem Hoàng tộc họ Long thế nào, Dương Thanh tôi không muốn phá vỡ sự ổn định hiện nay của Chiêu Châu, nên dù là Vương tộc hay Hoàng tộc cũng thế thôi, chỉ cần không chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi thì tôi sẽ không so đo với họ".

"Tôi hiểu rồi!"

Vương Chiến gật đầu, sự kính trọng hiện lên trong mắt.

Không hổ là cao thủ đi ra từ chiến vực, luôn đặt cái chung lên hàng đầu.

Câu nói này của Dương Thanh làm lão ta yên tâm hơn rất nhiều.

Điều đó chứng minh rằng chỉ cần Hoàng tộc họ Long không chủ động gây chiến thì mâu thuẫn giữa họ và Dương Thanh sẽ không bùng nổ nữa.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe, đồng thời xuất hiện hơi thở của vài cao thủ.

Sắc mặt Vương Chiến thay đổi, lão ta biết những người kia là ai.

Vừa rồi còn lo lắng mâu thuẫn giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long sẽ trở nên gay gắt hơn, giờ thì họ phái nhiều người tới hơn rồi.

Anh cũng nhíu mày, tia sát ý lóe lên trong mắt: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!"

Vừa dứt lời, ba bóng người nhanh chóng xông vào.

"Long Càn, Long Khôn, hai người dám đến đây sao!"

Vương Chiến phẫn nộ đứng chắn trước người Dương Thanh.

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

Một cảnh tượng làm cho lão ta trợn mắt há mồm, ba người đó đồng loạt quỳ xuống đất.

Khó tin hơn là ngay cả Long Thiên Vũ, cháu đích tôn của Long Hoàng cũng quỳ xuống dưới chân anh.

"Mấy... Mấy người làm cái gì vậy?"

Vương Chiến lắp bắp hỏi.

"Cậu Thanh, trước đây là do tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày, chỉ vì là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long mà ngạo mạn gây chuyện với cậu".

"Xin cậu hãy tha thứ cho tôi!"

Long Thiên Vũ thành khẩn cầu xin.

Dáng vẻ lúc này của hắn ta đâu còn trịch thượng như hôm qua?

Nét mặt đó tràn đầy sự kính sợ đối với kẻ mạnh, không còn chút thù hận nào.