Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1142: Sư huynh đã chết




Trần Trung ngây người một lát, sau đó mừng rỡ như điên, vội vàng quỳ một chân xuống, kích động nói: "Xin cảm tạ sự tín nhiệm của Tần Vương! Trần Trung nhất định sẽ không để ngài thất vọng!"

Đương nhiên ông ta hiểu được, Tần Đức Chính đang muốn đề bạt mình, thậm chí những lợi ích mà ông cụ cho ông ta lúc này còn lớn hơn gấp mấy lần lời hứa trước đây.

Trước đây, Tần Đức Chính chỉ nói, sau này sẽ giao khu vực phía Nam của Vương thành Tần cho nhà họ Trần phụ trách, nhưng hiện nay, ông cụ lại quyết định giao cả bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc cho ông ta phụ trách.

Không chỉ có thế, ông cụ còn yêu cầu bảy gia tộc khác, nói đúng hơn là sáu gia tộc khác trừ nhà họ Trần, mỗi gia tộc phải đưa ra hai cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần.

Sáu gia tộc lớn, mười hai cao thủ cảnh giới trên Vương Cảnh trung kỳ.

Chưa bàn đến chuyện mười hai vị cao thủ trên Vương Cảnh trung kỳ này có thể tin được hay không, ít nhất việc này đã làm suy giảm mạnh thực lực của sáu gia tộc kia. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Huống chi, sau lưng Vương tộc họ Tần còn có một nhân vật khủng bố một giây giết chết cao thủ Thần Cảnh như Dương Thanh, mười hai vị cao thủ chỉ mới qua Vương Cảnh trung kỳ làm sao dám phản bội nhà họ Trần?

Hoặc nói đúng hơn là, không dám phản bội Vương tộc họ Tần. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Nhưng nói gì thì nói, việc này cũng đã khiến địa vị của nhà họ Trần tăng vọt, ngày sau, sáu gia tộc kia đều phải nghe lệnh Trần Trung này mà làm việc.

Nhìn Trần Trung kích động như thế, Tần Đức Chính khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua chủ của sáu gia tộc lớn kia, hỏi: "Các ông có đồng ý với điều tôi vừa nói không?"

"Thưa Tần Vương, nhà họ Khương chúng tôi dẫu sao cũng là một trong các gia tộc mạnh nhất của Vương thành Tần, bảo chúng tôi giao lại khu vực phía Nam cho nhà họ Trần liệu có hơi bất hợp lí không ạ?"

Chủ nhà họ Khương bỗng lấy hết can đảm, thận trọng nói: "Nhà họ Trần dù sao cũng chỉ có một, không có khả năng đồng thời chuyển vào trong cả bốn khu vực".

"Hử?"

Tần Đức Chính cau mày, lạnh lùng nói: "Nhà họ Khương giao ra ba cao thủ thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần!"

Chủ gia tộc họ Khương lập tức ngây mặt ra, ông ta chỉ đưa ra một kiến nghị nho nhỏ mà thôi, nhưng hậu quả lại là từ giao hai cao thủ trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần, nay đã biến thành ba người.

"Còn gia tộc nào có ý kiến nữa không?"

Tần Đức Chính đưa mắt đảo qua những người này một lượt, lạnh lùng hỏi.

Có nhà họ Khương làm gương, còn ai dám ý kiến gì, cả đám đều vội vàng lắc đầu, tỏ lòng trung thành: "Thưa Tần Vương, chúng tôi đều tình nguyện làm theo lời ngài ạ".

"Tốt lắm, nếu không có ý kiến gì thì cút cả đi cho tôi, chuyện sau này, bên nhà họ Trần sẽ trao đổi với các ông".

Tần Đức Chính không khách khí nói, sau đó còn bổ sung: "Các ông nghe cho kĩ đây, tôi chỉ yêu cầu các ông nhường lại khu vực quản lí, giao ra hai cao thủ thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ đã là hết sức khoan dung độ lượng với các ông rồi".

"Có ngày hôm nay chính là do các ông tự chọn, trước kia chỉ cần một người trong số các ông đứng ra đi theo tôi thì hiện tất cả những gì nhà họ Trần nhận được, có một nửa sẽ thuộc về các ông!"

"Làm sai thì phải trả giá! Đương nhiên, sau này nếu các ông có thể làm ra những cống hiến to lớn cho Vương thành Tần thì chuyện để các ông trở lại vị trí cũ không phải là không thể".

Những lời cuối cùng của Tần Đức Chính khiến cho cả sáu người đứng đầu các gia tộc kia run lên, sắc mặt lập tức vui mừng hẳn, rối rít thưa: "Xin Tần Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ra sức cống hiến cho Vương thành Tần!"

"Tốt lắm, tôi sẽ chờ ngày các vị lập công! Thôi, về cả đi!"

Mãi đến khi sáu người đứng đầu sáu gia tộc lớn đã rời khỏi đây, Tần Đức Chính mới quay sang nói với Trần Trung: "Tôi vừa nói vậy, cậu có cảm thấy lo sợ không?"

Trần Trung bối rối khó hiểu, vừa rồi khi Tần Đức Chính nói, chừng nào sáu gia tộc kia lập được công lớn cho Vương tộc họ Tần thì có thể cân nhắc để họ trở về vị trí cũ, lúc đó đúng là đã khiến ông ta bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng.

Nhưng giờ đây, cảm giác này đều đã biến mất, ông ta kiên định nói: "Bây giờ thì không có!"

"Hử? Nói vậy tức là vừa rồi thì có?"

Trần Trung gật đầu: "Vừa rồi tôi cũng sợ, theo bản năng thôi, nhưng sau tôi đã nghĩ kĩ càng, muốn lập được công lớn cho Vương thành Tần đâu dễ dàng gì".

"Nếu thực sự có ngày đó, thì khi ấy địa vị của nhà họ Trần ở Vương thành Tần cũng đã vượt xa các gia tộc khác, dù có gia tộc được nâng cao địa vị cũng rất khó có thể trở thành đối thủ của nhà họ Trần”. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Quan trọng hơn nữa là, trước khi bọn họ có cơ hội lập công với Vương thành Tần, tôi tin tưởng rằng nhà họ Trần có lẽ đã lập được công lớn cho Vương thành Tần này rồi!"

Tần Đức Chính có thể nhận ra những lời này đều xuất phát từ đáy lòng Trần Trung, ông cụ bèn cười lớn: "Tốt! Tôi chờ ngày nhà họ Trần lập công lớn!"

Sau khi nói xong, Trần Trung cũng ra về.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Tần Đức Chính.

"Dương Thanh, lần này may nhờ có cháu, nếu không ông thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào. Có lẽ lúc này nhà họ Tần đã bị diệt sạch rồi, đâu còn có thời khắc trở thành Vương tộc họ Tần như bây giờ?"

Tần Đức Chính cảm kích nói.

Cho đến giờ phút này, Tần Đức Chính vẫn cảm thấy như mình đang mơ.

Sáng nay Dương Thanh tới đây, nơi này còn là Vương thành Tào dưới sự thống trị của Tào Vương, mới mấy tiếng trôi qua, vừa tới buổi chiều, nơi đây đã biến thành Vương thành Tần, nằm dưới sự thống trị của nhà họ Tần.

Không chỉ thế, còn có hai cao thủ Thần Cảnh đã bỏ mạng ở Vương tộc họ Tần.

Bảy gia tộc lớn của Vương thành cũng đều đã quy phục nhà họ Tần, sau hôm nay, Vương thành Tần sẽ do Vương tộc họ Tần dẫn đầu.

Nhìn Tần Đức Chính cảm kích, Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt lại lộ vẻ nghiêm túc: "Thực lực của cao thủ Miêu Thành đã vượt xa tưởng tưởng của cháu".

"Thực lực của Miêu Vân Nghiễm vốn chỉ có Thần Cảnh trung kỳ, nhưng lại có thể lợi dụng cổ thuật đẩy thực lực lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, loại thủ đoạn này, cháu cũng lần đầu nghe nói đến".

"Miêu Vân Nghiễm đã lợi hại như vậy thì sư phụ ở Miêu Thành của ông ta còn mạnh cỡ nào?"

Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Đức Chính cũng lo lắng ra mặt: "Lần này nhà họ Tần đã khiến cháu gặp phiền toái rồi!"

Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ông hai, nếu ông còn coi cháu là rể nhà họ Tần thì sau này đừng nên nói những lời như thế nữa".

Tần Đức Chính cười cười: "Ừ, không nói, sau này không nói thế nữa, cháu là con rể của nhà họ Tần này, đồng thời cũng là quý nhân của nhà họ Tần".

Cùng lúc đó, tại Miêu Thành xa xôi, trong một trang viên.

"Ọc!"

Sư phụ của Miêu Vân Nghiễm là Lưu lão quái đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đi.

Lần trước, khi Tần Như Phong bị giết, cổ trùng bị tiêu diệt, Lưu lão quái cũng đã như vậy.

Nhưng lúc này, phản ứng của Lưu lão quái càng mạnh hơn, cổ trùng trong người như đang phát điên cắn nuốt lục phủ ngũ tạng lão ta.

"Sư phụ!"

Một người trung niên vội vàng chạy vào, sợ hãi hô to, vội vã lấy ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lưu lão quái.

Lưu lão quái vội vàng nuốt viên thuốc, nhưng cơn đau khủng khϊế͙p͙ trong cơ thể vẫn giằng xé chừng năm phút mới giảm bớt.

"Sư phụ, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm người bị cổ độc phản phệ thế này?"

Người trung niên kia bấy giờ mới dám lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Lưu lão quái trở nên dữ tợn cực kì, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại sư huynh của con đã chết!"

"Cái gì? Miêu sư huynh chết rồi?"

Người trung niên kia không thể tin nổi, Miêu Vân Nghiễm đã đặt chân vào cảnh giới Thần Cảnh, thực lực thậm chí đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ.

Kể cả ở Miêu Thành này cũng không có mấy người xứng là đối thủ của ông ta.

Một người mạnh mẽ cỡ đó lại bỏ mạng ở thế giới bên ngoài sao?