Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1110: Mạnh nhất trong số tám nhà




Sau khi biết tin Dương Thanh còn sống, chủ của bốn Vương tộc đều rất sợ hãi.

Bây giờ, họ gần như có thể khẳng định, Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh.

Cho dù Liên minh Vương tộc đã gọi hết các cao thủ đỉnh cao ở bốn Vương thành đến, cũng được xem như thế lực hàng đầu ở Chiêu Châu.

Nhưng chỉ một cao thủ Thần Cảnh thôi đã đủ để khiến liên minh của họ điêu đứng rồi.

“Không sai, Dương Thanh phải chết, bằng không, Đế Thôn sẽ không dính dáng gì tới Liên minh Vương tộc”.

Bạch Vương nhìn về phía Tiết Vương, nói.

“Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh đấy, chúng ta giết cậu ta kiểu gì đây?”

Tào Vương nghiêm nghị hỏi.

Mã Vương cũng nhìn về phía Bạch Vương.

Bạch Vương hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sát khí. Lão ta im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Mọi người còn nhớ chuyện xảy ra ở Vương tộc họ Quan một tháng trước không?”

Nghe thấy thế, các chủ Vương tộc sững sờ.

Tào Vương hỏi: “Bạch Vương đang nhắc đến chuyện cao thủ Miêu Thành lẻn vào Vương thành họ Quan ư?”

“Khi đó Quan Vương đã nhắc nhở chúng ta nên chúng ta mới đề cao cảnh giác, cũng tìm được một số cao thủ Miêu Thành đã lẻn vào Vương tộc”.

Mã Vương cũng gật đầu.

“Không sai, chính là chuyện đó!”

Bạch Vương trầm giọng nói: “Nghe nói trong Miêu Thành có rất nhiều cao thủ Thần Cảnh, chẳng phải các thế lực hàng đầu ở Miêu Thành đang muốn nhập thế ư? Đã vậy, sao chúng ta không bắt tay với họ để đối phó Dương Thanh chứ?”

“Sao cơ?”

Tiết Vương lập tức biến sắc: “Bắt tay với thế lực ở Miêu Thành? Chỉ mình Dương Thanh đã khiến chúng ta hết cách, nếu gọi các thế lực ở Miêu Thành tới, chẳng phải là đang chuốc họa vào thân à?”

Tào Vương cũng vội lắc đầu: “Không! Không thể bắt tay với thế lực ở Miêu Thành, bây giờ chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ”.

Mã Vương cũng trầm giọng nói: “Cho dù thế nào, các Vương tộc cũng là gia tộc hàng đầu của Chiêu Châu, một khi dẫn thế lực ở Miêu Thành tới đây, có lẽ chúng ta sẽ bị họ thôn tính mất”.

Họ đều không ngu, Miêu Thành có rất nhiều cao thủ Thần Cảnh, có lẽ bất kỳ thế lực nào ở Miêu Thành cũng đủ khả năng tiêu diệt Liên minh Vương tộc.

Bạch Vương cười lạnh: “Ai bảo các ông rằng tôi muốn bắt tay với thế lực ở Miêu Thành thật chứ?”

“Bạch Vương có ý gì?”

Ba chủ Vương tộc khác đều ngơ ngác, chẳng lẽ ý Bạch Vương không phải thế à?

Bạch Vương bình tĩnh nói: “Theo tôi biết, ở Miêu Thành có một số điều cấm kỵ, khiến họ không thể nhập thế, hình như do các gia tộc Cổ Võ lánh đời đặt ra”.

“Bây giờ, có những người ở Miêu Thành đang nóng lòng nhập thế, nên mới sắp xếp cao thủ trà trộn vào các Vương tộc”.

“Nếu họ có thể tùy ý nhập thế thật, sao phải lén lút như thế chứ?”

Nghe thấy Bạch Vương nói thế, những người khác đều có vẻ kinh ngạc, Tào Vương không nhịn được mà nói: “Ý Bạch Vương là, vì có điều cấm đoán này nên các thế lực ở Miêu Thành không dám nhập thế một cách lộ liễu đúng không?”

“Do đó, chúng ta chỉ cần hợp tác với một cao thủ Thần Cảnh ở Miêu Thành, hứa hẹn sẽ cho họ lợi ích, để họ đối phó với Dương Thanh”.

“Chúng ta cứ chuẩn bị đầy đủ, một khi Dương Thanh chết, chúng ta sẽ thuận lợi nắm giữ Yến Đô trong tay, khi đó, chúng ta chỉ cần đưa một người lên làm Vương của Yến Đô là có thể kiểm soát Đế Thôn qua con rối này rồi”.

“Ngay cả Miêu Thành cũng có tận mấy cao thủ Thần Cảnh, đương nhiên Đế Thôn cũng có, nhưng khác với Miêu Thành, một khi Vương của Yến Đô xuất hiện, Đế Thôn sẽ có thể nhập thế”.

“Chỉ cần chúng ta nắm giữ được Đế Thôn, cho dù đối phương là Miêu Thành, chúng ta cũng dám đánh với họ một trận!”

Bạch Vương nhìn mấy Vương khác: “Cũng như Tào Vương đã nói, chúng ta chỉ cần mượn thế lực của Miêu Thành để giải quyết Dương Thanh, sau đó nắm giữ Đế Thôn trong tay là Miêu Thành sẽ không còn sức đe dọa gì nữa rồi”.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chìm vào im lặng.

Ai cũng có vẻ nghiêm nghị, ngay cả Bạch Vương đã đưa ra phương án này cũng thế.

Những người ngồi đây đều là chủ Vương tộc, họ biết rõ tính nguy hiểm của phương án này.

Nếu thành công, đừng nói là một Dương Thanh, cho dù có mười Dương Thanh thì họ cũng dám đối đầu.

Nhưng nếu thất bại thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, chỉ e Liên minh Vương tộc sẽ bị tiêu diệt ngay.

“Thôi được rồi, chúng ta bỏ phiếu quyết định đi! Đa số đánh bại thiểu số nhé?”

Bạch Vương phá vỡ sự im lặng.

“Được! Bỏ phiếu quyết định đi!”

Mấy Vương khác cũng cắn răng.

“Ai đồng ý hợp sức với thế lực ở Miêu Thành để đối phó Dương Thanh thì giơ tay lên!”

Bạch Vương lập tức giơ tay phải lên.

Gần như cùng lúc đó, Mã Vương và Tào Vương cũng giơ tay lên.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn mình Tiết Vương chưa giơ tay biểu quyết.

Nhưng lão ta có biểu quyết hay không cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.

“Tiết Vương, ông không đồng ý à?”

Bạch Vương nhìn Tiết Vương.

Tiết Vương mỉm cười đắng chát: “Chuyện tôi đồng ý hay không còn nghĩa lý gì nữa à? Nếu đã có kết quả bỏ phiếu thì cứ quyết định thế đi, bắt tay với thế lực ở Miêu Thành để đối phó Dương Thanh!”

“Nhưng rất nhiều thế lực ở Miêu Thành có cao thủ Thần Cảnh, rốt cuộc chúng ta nên chọn thế lực nào chứ? Rồi liên lạc với họ kiểu gì đây?”

Đây mới là điểm quan trọng.

Trước đó họ đã phát hiện cao thủ Miêu Thành ở Vương tộc mình, nhưng vì e ngại sự mạnh mẽ của Miêu Thành, họ đã thả các cao thủ đó đi chứ không làm gì hết.

Họ không có phương thức liên lạc thật.

Bạch Vương cười khẽ: “Cứ để tôi giải quyết chuyện này cho”.

Nghe thấy thế, ánh mắt của các Vương khác đều lóe lên, thầm kinh ngạc.

Hình như Bạch Vương cũng nhận ra lời mình nói sẽ khiến người khác hiểu lầm, bèn chữa lại: “Trước đó, khi Vương tộc họ Bạch phát hiện cao thủ Miêu Thành rồi thả họ đi, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh đã chủ động để lại phương thức liên lạc”.

“Có lẽ thế lực hàng đầu Miêu Thành cũng muốn móc nối với các thế lực ở bên ngoài!”

Các Vương khác gật đầu: “Thì ra là thế, vậy chuyện này cứ giao cho Bạch Vương, Liên minh Vương tộc có thể nắm giữ Đế Thôn không đều trông cả vào lần này đấy”.

“Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc, để tôi thử liên lạc với thế lực ở Miêu Thành xem sao”.

Bạch Vương nói rồi tắt video.

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Nhạn Thanh.

Sự trở về của Dương Thanh khiến Tần Thanh Tâm và Tần Y vô cùng kích động, Lạc Bân cũng mừng phát khóc, thần thoại bất bại trong lòng ông ta vẫn kéo dài sự bất bại của mình.

Ở tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, trong văn phòng Dương Thanh đông nghịt người.

Chủ gia tộc Vũ Văn - Vũ Văn Cao Dương, chủ gia tộc họ Hoàng - Hoàng Thiên Hành, chủ gia tộc họ Diệp - Diệp Mạn, còn có cả nhà họ Hàn và nhà họ Quan đã theo Dương Thanh tới Yến Đô nữa, tất cả đều có mặt ở đây.

“Cậu Thanh, rốt cuộc cậu cũng về, nếu cậu không về, mấy lão già như chúng tôi cũng không chịu nổi nữa”.

Mặt Hoàng Thiên Hành đầm đìa nước mắt, lão ta nắm chặt tay Dương Thanh.

Vũ Văn Cao Dương cũng rất vui mừng, cho dù thế nào, ông ta cũng đã nhìn Dương Thanh khôn lớn.

“Cứ yên tâm, tôi sẽ bắt Liên minh Vương tộc trả lại gấp bội những gì mà mọi người đã mất!”

Dương Thanh kiên định nói.

Đúng lúc này, Lạc Bân bước đến, thấp giọng nói: “Chủ tịch, chủ gia tộc họ Long tới rồi!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh hơi nhướng mày, nhà họ Long có thực lực mạnh nhất trong số tám nhà quyền thế ở Yến Đô, cũng là gia tộc duy nhất chưa về phe Liên minh Vương tộc.

Không những thế, nhà họ Long còn có thân phận khác, đó là chi nhánh của nhà họ Long thuộc bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu.