Chàng Rể Chiến Thần

Chương 106: Trong rượu có độc




Lạc Khải thật sự rất lo lắng, vừa rồi Bành Cương bị ông ta khiển trách trước mặt mọi người, thậm chí còn bẻ gãy hai ngón tay anh ta.

Bây giờ anh ta chết rồi, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ mang lại rắc rối rất lớn cho công ty.

“Bành Cương nhảy lầu tự sát rồi! Trước khi nhảy anh ta. còn, còn nói…”

Thư ký run rẩy, nơm nớp lo sợ, không dám nói tiếp.

“Cậu ta nói gì?” Lạc Khải tức giận hỏi.

“Anh ta nói là do ông ép nên anh ta mới chết, cho dù làm ma cũng không tha cho ông.” Thư ký nói.

Lạc Khải ngồi trên sofa, vẻ mặt ngơ ngác sững sờ.

Trong mắt Dương Chấn chợt loé lên hai tia sáng lạnh lẽo, nếu chỉ là nhằm vào bình thường thì anh có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ đã gây ra án mạng, vượt qua giới hạn của anh.

“Báo cảnh sát trước đi!”

Dương Chấn lập tức ra lệnh.

Thư ký không biết thân phận của Dương Chấn, nghe anh nói vậy thì bối rối nhìn Lạc Khải.

“Làm theo lời chủ tịch hội đồng quản trị đi! Còn ngây ra đó làm gì nữa?”

Lạc Khải giận dữ hét lên, thư ký nghe thấy mấy chữ chủ tịch hội đồng quản trị thì sợ hãi giật nảy mình.

Mặc dù thường xuyên nhìn thấy Dương Chấn và Lạc Khải đi với nhau nhưng cô chưa bao giờ biết về thân phận thật sự của Dương Chấn, hôm nay mới biết thì ra người thanh niên này hoá ra là chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Nhạn Chấn.

Sau khi thư ký rời đi, Dương Chấn mới lên tiếng: “Chuyện này chắc chắn cảnh sát sẽ đưa ông đi, để tránh những phiền phúc không đáng có, bây giờ ông hãy lập tức đi tự thú.”

“Chuyện xảy ra trong phòng họp khi nãy chắc chắn không giấu được, bây giờ Bành Cương đã chết, cho dù ông không đi tự thú thì cũng sẽ bị phát hiện.”

Lạc Khải hiểu ý Dương Chấn bèn vội nói: “Tôi nghe lời ngài!”

Dứt lời ông lập tức quay người bỏ đi.

Dương Chấn gọi điện thoại: “Tra cho tôi xem trước khi chết Bành Cương đã liên lạc với ai và tình hình gia đình hắn ta, già trẻ lớn bé, điều tra hết cho tôi!”

Anh biết cái chết của Bành Cương chắc chắn không đơn giản như vậy.

Nếu anh ta.thật sự không sợ chết thì tại sao mới bẻ hai ngón tay đã chịu nói?

Hơn nữa, với thân phận trưởng phòng kinh doanh của Tập đoàn Nhan Chấn, cho dù rời khỏi công ty thì cũng không khó để tìm được một công việc tốt với lý lịch này.

Anh ta là một người cực kỳ sợ đau, sao có thể nhảy lầu được?

Điều này chỉ có thể nói lên anh ta đã bị đe doạ, với quản lý cấp cao của công ty anh mà nói, chỉ có gia đình mới có thể đe doạ được họ.

Không lâu sau, Tần Yên được gọi vào văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.

Nhìn thấy Dương Chấn ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, vẻ mặt cô đầy kinh ngạc: “Anh rể, sao anh lại ở đây?”

Có lẽ là bị chuyện Bành Cương nhảy lầu doạ sợ, sắc mặt Tần Yên vẫn tái nhợt.

Dương Chấn trả lời: “Anh đã yêu cầu Lạc Khải đi tự thú, thời gian sắp tới ông ấy sẽ không xuất hiện nữa, từ giờ em sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, chịu trách nhiệm mọi việc trong công ty.”

Mặc dù Tần Yên biết Dương Chấn không tầm thường nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Nhạn Chấn.

Những lời của Dương Chấn lúc này khiến trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

“Anh rể, anh…”

Tần Yên không biết có nên nói thẳng ra không, dù sao Dương Chấn cũng chưa từng nói với cô về chuyện của bản thân.

Dương Chấn trầm giọng nói: “Anh là chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Nhạn Chấn, bây giờ anh không có thời gian để giải thích với em quá nhiều, kế tiếp chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, bay giờ anh nói, em nghe!”

“Vâng!”

Sau khi xác nhận suy đoán trong lòng, lòng Tần Yên rất chấn động, nhưng cô cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên nghiêm túc chờ Dương Chấn ra lệnh.

“Đầu tiên, cái chết của Bành Cương còn có những bí mật khác, em đừng cảm thấy áy náy hay tự trách, việc em cần làm bây giờ là thay Lạc Khải xử lý mọi việc của công ty cho tốt.”

“Thứ hai, chắc chắn cái chết của Bành Cương sẽ có người mượn cơ hội thổi phòng, em cần phải đối mặt với rất nhiều áp lực về tinh thần. Anh nhắc em trước để dù xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, phải bình tĩnh xử lý.”

“Thứ ba, trong công ty chắc chắn còn có tai mắt của đối phương, hiện tại anh chỉ có thể tin tưởng em nên mới để em thay thế Lạc Khải.”

“Được rồi, những điều cần nói anh đã nói hết, bây giờ có điều gì muốn hỏi em có thể hỏi rồi.”

Toàn thân Dương Chấn lúc này toát ra khí thế uy nghiêm của cấp trên khiến Tần Yên hơi sợ hãi.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng cô cũng hiểu rõ tình hình mà lắc đầu: “Anh yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng!”

“Được, nếu không có gì muốn hỏi thì anh sẽ giao công ty cho em, bạn thân Tôn Điềm của em nếu thật sự có năng lực thì có thể đề xuất.”

Dương Chấn nói xong thì nhìn thời gian, sau đó anh đứng dậy nói: “Anh phải đi đón Tiếu Tiếu rồi.”

Nói xong anh thật sự xoay người rời đi, để lại Tần Yên với vẻ mặt kinh ngạc: “Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh cứ thế rời đi ư?”

Sau khi tin Tần Yên thay thế vị trí tổng giám đốc được tung ra, toàn bộ công ty đều bàng hoàng, không ít người cũng có phần bất mãn.

Điều này đã gây ra rất nhiều áp lực cho Tần Yên, người vừa mới nhậm chức.

Đương nhiên Dương Chấn biết hết những điều này, với thực lực của anh, muốn giải quyết những rắc rối này là điều quá dễ dàng.

Sở dĩ anh để Tần Yên giải quyết mớ hỗn độn này chỉ là muốn nhân cơ hội rèn luyện cô, công ty con ở Giang Châu với Dương Chấn mà nói chẳng là gì, Yên Đô mới là chiến trường thật sự.

Yên Đô, một trang viên lớn, ở một trong những biệt thự sang trọng. . Chương mới nhất tại _ T RUMTRUYEN.c o m _

Một người trẻ tuổi đang đứng chắp tay sau lưng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Sau lưng anh ta là một người trung niên, người đó thận trọng nói: “Cậu Bân, tôi đã ép chết Bành Cương theo mệnh lện của cậu, tên phế vật đó chắc đang bận sứt đầu mẻ trán.”

Người thanh niên trẻ được gọi là cậu Bân ấy khẽ nhếch miệng: “Làm tốt lắm!”

Nói xong cậu chủ Bân cười híp mắt đi tới bàn trà gỗ gụ bên cạnh, rót hai ly rượu vang đưa cho người đàn ông trung niên một ly: “Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, ông nên xuất ngoại để tránh khỏi những rắc rối, ly này coi như phần thưởng của ông.”

“Cảm ơn cậu Bân! Được làm việc cho cậu là vinh hạnh của tôi!”

Người đàn ông trung niên biết rất rõ thân phận của người trẻ tuổi trước mặt nên lúc này ông cảm thấy được khen mà sợ, vội vàng nhận lấy ly rượu đế cao.

“Keng!”

Tiếng cụng ly giòn giã vang lên.

Người đàn ông trung niên uống một hơi cạn sạch.

“Cậu Bân, vậy tôi đi trước đây, khi nào về tôi sẽ lại làm việc cho cậu.”

Người đàn ông trung niên nói xong thì quay người đi.

Chỉ là ông ta vừa đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Chẳng mấy chốc hơi thở của ông ta càng lúc càng gấp gáp, vẻ mặt thoáng chốc xanh tím, cảm giác ngột ngạt đáng sợ khiến lòng ông ta hoảng loạn đến cực điểm.

“Rượu, trong rượu có độc!”

Đây là lời cuối cùng ông nói trên thế giới này, lời vừa dứt thì ông ta lập tức ngã xuống.

Cậu Bân cười khẩy: “Chỉ khi ông chết thì chuyện ở Giang Châu mới hoàn toàn bị đứt manh mối.”

Ngay sau đó hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen vào phòng mang xác người đàn ông trung niên đi.

Ở bên kia, Dương Chấn đang xếp hàng đón Tiếu Tiếu bỗng chuông điện thoại vang lên.

“Anh Chấn, tra ra rồi, đúng là trước khi chết Bành Cương đã nhận một cuộc điện thoại, là Trần Hải gọi đến.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong ống nghe, nhưng ngay sau đó bên kia lại nói tiếp: “Nhưng vừa rồi bên Yên Đô có tin sau khi Trần Hải vào trang viên của gia tộc Vũ văn thì đã hoàn toàn biến mất.”