Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1007: Thủ đoạn khác




Dương Thanh cũng hơi bất ngờ, hôm nay anh đến nhà họ Khương là để đưa Phùng Tiểu Uyển đến trị bệnh cho Khương Hùng.

Anh hoàn toàn không ngờ nội bộ nhà họ Khương lại lục đục đến vậy.

Mặt Khương Hùng đầy phẫn nộ, ánh mắt ngập sát khí. Mặc dù chủ nhánh hai và chủ nhánh ba đều là người thuộc dòng chính nhà họ Khương, hơn nữa giữa họ còn có quan hệ huyết thống.

Nhưng với Khương Hùng mà nói, không ai được phép sỉ nhục Tướng quân, chủ nhánh hai và nhánh ba thế này là không thèm xem Dương Thanh ra gì. "Chủ gia tộc, chúng tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, sao ông phải tức chúng tôi làm gì?"

Ông chủ nhánh hai cười nói.

Ông chủ nhánh ba càng thẳng tính hơn, lão ta cười mỉa hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chúng tôi nói gì sai à? Hai người trẻ măng mà sao lại là khách quý nhà họ Khương được?" "Nếu việc trở thành khách quý nhà họ Khương dễ dàng như vậy thì tôi tuỳ tiện ra đường mang vài người đến đây, chẳng phải sẽ thành khách quý nhà họ Khương hết à?" "Xem ra ông già quá nên hồ đồ mất rồi, đã đến lúc nên xuống đài nhường chỗ”.

Bây giờ Khương Hùng đang bị thương nặng, theo ông chủ nhánh hai và nhánh ba thấy, bệnh của lão đang nguy kịch, là phế vật sống chẳng được mấy ngày.

Mặc dù Khương Hùng của quá khứ năng lực sâu không lường được, họ có bắt tay nhau thì cũng không phải đối thủ của lão ta nhưng đó đã là quá khứ rồi.

Ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba không hề lo lắng, Khương Hùng có làm gì được họ đầu. "Hai ông muốn chết đúng không!"

Khương Hùng hoàn toàn phẫn nộ, đôi mắt đỏ rực loé sát khí: "Cậu Thanh không phải là người hai ông có quyền sỉ nhục. Các ông xin lỗi cậu Thanh ngay cho tôi, nếu không đừng trách tại sao tôi lại mang quy định gia tộc ra phạt các ông”.

Lão ta vừa dứt lời, một cao thủ lặng lẽ xuất hiện sau lưng Khương Hùng, lạnh lùng nhìn ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba. "Quy định gia tộc?"

Ông chủ nhánh ba cười mỉa: "Xin hỏi chúng tôi đã phạm vào quy định nào của gia tộc? Ông định phạt chúng tôi thế nào?"

Ông chủ nhánh hai cũng cười nói: "Bắt chúng tôi xin lỗi một thằng nhóc miệng còn hội sữa, đó là chuyện không thể nào. Đừng nói là ông phạt chúng tôi theo quy định gia tộc, dù ông có giết chúng tôi đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện không thể nào!" Thái độ của hai người cực kỳ cứng rắn, đó chính là không bao giờ xin lỗi Dương Thanh.

Thân là một trong số những người cầm quyền của nhà họ Khương, Khương Hùng cũng có cao thủ riêng thì sao họ có thể thiếu cao thủ đi theo được?

Vài vệ sĩ mang hơi thở mạnh mẽ liên tục xuất hiện sau lưng ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba, nhìn chăm chằm Khương Hùng như hổ rình mồi.

Giống như chỉ cần Khương Hùng dám ra lệnh động tới ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba thì họ cũng dám ra tay bắt Khương Hùng.

Mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm nhà họ Khương.

Dương Thanh nheo mắt, sau khi anh biết Khương Hùng là chủ gia tộc họ Khương, anh còn nghĩ nhà họ Khương phòng thủ kiên cố, mọi chuyện đều do Khương Hùng quyết định.

Bây giờ xem ra không phải vậy.

Xem ra hai lão già này thấy Khương Hùng đang yếu nên muốn tranh giành vị trí chủ gia tộc. "Các ông định chia rẽ nhà họ Khương?"

Khương Hùng cố nén lửa giận, nghiến răng hỏi.

Lão ta rất muốn ra tay với ông chủ nhánh hại và nhánh ba nhưng lão ta hiểu rõ, một khi động đến hai người này thật thì nhà họ Khương sẽ chỉ còn là lịch sử.

Khoan nói đến các gia tộc lớn mạnh chỉ đứng sau Vương tộc họ Quan, chỉ sợ ngay cả gia tộc hạng một trong Vương thành Quan thôi, nhà họ Khương cũng không chống đỡ nổi nữa là. "Không phải chúng tôi muốn chia rẽ nhà họ Khương mà là chủ gia tộc đang ép người quá đáng, vì hai người ngoài mà ép chúng tôi, còn định dùng quy định gia tộc nữa”.

Ông chủ nhánh hai cười nói: "Chúng tôi chỉ đang tự bảo vệ mình thôi, tránh việc chủ gia tộc viện cớ, nhân cơ hội trừng phạt chúng tôi, làm chúng tôi biến mất”.

Mặt ông chủ nhánh ba u ám, lạnh lùng nhìn Khương Hùng nói: "Chúng tôi thừa nhận ông là chủ gia tộc họ Khương nhưng nếu ông vì lợi ích riêng mà không quan tâm đến sự an nguy của nhà họ Khương thì chúng tôi chỉ có thể khiến ông xuống đài nhường lại vị trí này”.

Khương Hùng không giận mà còn cười: "Không quan tâm đến sự an nguy của nhà họ Khương? Tôi làm ra chuyện ghê tởm gì mà bảo tôi không quan tâm đến an nguy của nhà họ Khương?" "Thân là một trong số những người cầm quyền của nhà họ Khương, dù ông muốn tìm thần y trị liệu thì cũng phải thông qua sự đồng ý của năm nhánh còn lại”.

Ông chủ nhánh hai lạnh giọng nói: "Nhưng ông thì sao? Tuỳ tiện tìm hai người còn trẻ măng chữa bệnh cho ông. Lỡ ông gặp bất trắc gì, nhà họ Khương không có người thừa kế, chắc chắn lúc đó mọi chuyện sẽ rối tung lên”. "Nếu các gia tộc khác nhân cơ hội đối phó với nhà họ Khương chúng ta thì nhà họ Khương này phải làm sao bây giờ?" "Nếu ông là chủ gia tộc họ Khương thì phải chịu trách nhiệm với nhà họ Khương. Ông có thể tìm thần y nhưng không thể tuỳ tiện tìm một người chữa bệnh cho ông”.

Ông chủ nhánh hai nói xong, ông chủ nhánh ba cũng tiếp lời: "Đúng vậy, nếu ông muốn tìm thần y thì phải được năm chủ của năm nhánh đồng ý mới được”.

Kẻ tung người hứng, mục đích cực kỳ rõ ràng là không cho Phùng Tiểu Uyển chữa bệnh cho Khương Hùng. Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Muốn tìm người chữa cũng được nhưng phải thông qua sự đồng ý của họ. "Láo xược!"

Khương Hùng phẫn nộ rít gào: "Khương Hùng tôi là chủ gia tộc mà đến việc tìm thần y khám bệnh cũng không được tự quyết định?" "Các người luôn miệng thừa nhận tôi là chủ gia tộc họ Khương nhưng tất cả hành động của các người là thừa nhận à?" "Tôi cũng muốn xem thử ai dám cản đường khách quý do Khương Hùng tôi mời đến?"

Dứt lời, lão ta dặn dò vệ sĩ sau lưng: "Ai dám cản đường cậu Thanh và thần y Phùng, giết không tha!" "Da!"

Vệ sĩ trả lời to rõ, khí thế Vương Cảnh trung kỳ bùng nổ. "Cậu Thanh, thần y Phùng, chúng ta đi!"

Khương Hùng lịch sự kính trọng nói với Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển.

Cùng lúc đó, hơi thở Vương Cảnh hậu kỳ chợt toát ra từ người Khương Hùng. "Ông Khương!"

Phùng Tiểu Uyển biến sắc định lên tiếng ngăn lại.

Nhưng bị Khương Hùng cắt ngang: "Chúng ta đi!"

Vốn dĩ ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba vẫn còn nuôi ý định ngăn cản nhưng giờ phút bọn họ đều đồng loạt tái mặt.

Lúc này, khí thế trêи người Khương Hùng quá mạnh mẽ, không hề giống một người đang bị bệnh nặng mà giống thời kỳ đỉnh cao hơn.

Thực lực của ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba chỉ nằm ở Vương Cảnh trung kỳ, năng lực của cao thủ đứng đầu trong phe họ, mạnh nhất cũng chỉ có Vương Cảnh trung kỳ.

Khương Hùng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, bên cạnh có một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.

Nếu họ mâu thuẫn dẫn đến xung đột, chỉ sợ trong nháy mắt, Khương Hùng có thể hạ gục ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba.

Cho nên ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba ngập ngừng không dám ra lệnh, trơ mắt nhìn Khương Hùng đưa Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển đi.

Đến khi bóng dáng của họ biến mất khỏi tầm mắt của hai người, ông chủ nhánh ba mới nói cắn răng nói: "Khốn nạn, lão ta sắp chết rồi mà vẫn có thể bộc phát trạng thái đỉnh cao”.

Ông chủ nhánh ba nghiêm túc nói: "Xem ra chúng ta vẫn đang xem thường lão ta, nếu lão ta khỏi bệnh thật thì nhà họ Khương này không còn chỗ cho chúng ta dung thân!" "Cho nên chúng ta phải ngăn cản bất kỳ ai chữa trị cho lão ta”.

Ông chủ nhánh ba cắn răng nói. "Nếu lão ta có thể bộc phát khí thế đỉnh cao thì có thể giết chúng ta một cách dễ dàng, chúng ta phải ngăn cản thế nào đây?"

Ông chủ nhánh hai hỏi.

Tất nhiên lão ta cũng không mong Khương Hùng được chữa khỏi nhưng lại kiêng dè thực lực của Khương Hùng. "Nếu đã vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn khác”.

Ông chủ nhánh ba nheo mắt nói, mắt loé lên luồng sát khí rõ rệt.

- ---------------------------