Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 61: 61: Về Nhà 2





Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải trên đường.

Ngọn đèn hai bên đường rọi chiếu xuống thứ ánh sáng mờ mờ, thoát ẩn thoắt hiện khi chiếc xe chạy ngang qua khiến mặt Lý Thế Kiệt sáng tối thất thường.
Trịnh Thu Cúc im lặng ngồi tựa người bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài và mọi cảnh vật không ngừng lao vùn vụt về sau.
Trong cô có vẻ đang suy tư gì đó.
Ở ngã rẽ, Lý Thế Kiệt tận dụng khoảng thời gian này liếc nhìn cô một cái.

Thấy Trịnh Thu Cúc cũng chịu ngoan ngoãn theo mình về như vậy, lòng anh cũng thấy vui hơn hẳn.

Nhưng, nếu một khi tình cảm anh dành cho cô càng lớn thì một sự khó chịu lại càng lớn thêm.

Nhưng hiện tại anh không nghĩ đến tình cảnh này.
Sau khi mắng anh "cút", Trịnh Thu Cúc quay trở ra sô pha, tắt bộ phim đi mà bắt đầu làm việc.

Khoảng thời gian đó Lý Thế Kiệt cũng không hề làm phiền cô.

Anh biết một khi Trịnh Thu Cúc đang làm việc mà bị làm phiền chắc chắn cô sẽ tức điên lên mà mắng chửi.

Như vậy việc thuyết phục cô về nhà sẽ trở nên công cốc.
Anh cũng rời khỏi chiếc sô pha, ngồi ở chiếc ghế đối diện, nghịch điện thoại.

Trịnh Thu Cúc cũng chỉ liếc anh một cái rồi lại tập trung vào công việc, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đến tận hơn mười giờ đêm Trịnh Thu Cúc mới xong việc.

Cô vươn vai thì thấy Lý Thế Kiệt ngồi nhìn mình.

Cô cũng biết được xem ra lần này không thể nào đuổi anh đi được rồi.

Vả lại cô cũng biết dù sao chuyện này cũng không thể kéo dài mãi được nên lạnh lùng nói với anh đợi cô vào trong thu dọn quần áo rồi về.
Nào ngờ Lý Thế Kiệt lại nói với cô anh đã giúp cô thu dọn hành lý vào trong vali cả rồi.

Trịnh Thu Cúc hơi ngạc nhiên vì cô đã tập trung vào làm việc đến nỗi người ngồi đối diện mình đi đâu cũng không biết gì.

Ngọn lửa giận trong lòng không thể không bùng lên.

Cô không thể nhịn nổi mà phải mắng anh một tràng khi tự ý đụng vào đồ dùng cá nhân của cô khi chưa có sự cho phép của chủ nhân những món đồ vật đó.

Anh cũng không giận mà nói thu dọn giúp vợ thì không có gì là sai cả khiến cô không biết nên nói gì nữa.

Đành mắng thêm vài câu rồi ôm lấy cục tức đi khỏi du thuyền.
Lý Thế Kiệt chỉ cười rồi kéo hành lý cô rời khỏi du thuyền rồi khoá cửa cẩn thận, đề phòng có ai muốn đột nhập vào.
Có lẽ hôm nay hoặc mấy ngày sau, người của tổ chức Rồng Đen sẽ không đến đây đâu nhỉ?
Đúng lúc này, trong lúc lái xe, Lý Thế Kiệt bất chợt nghe được tiếng trống bụng báo hiệu đói bụng phát ra ở bên cạnh.

Anh quay đầu sang, Trịnh Thu Cúc cũng đang nhìn về phía này chỉ vài giây sau đã vội quay đi chỗ khác.

Bây giờ cô chỉ ước có một cái lỗ để mình chui xuống.

Cô thấy ngượng không thể tả.
Lý Thế Kiệt phì cười, không khỏi châm chọc: "Chà! Tôi không ngờ một cô gái có thân hình chuẩn như người mẫu của cô lại ăn nhiều đến vậy đấy.


Không phải cô mới ăn bánh kem chỉ vài tiếng trước thôi sao?"
Bị trêu chọc như vậy, Trịnh Thu Cúc quyết định dẹp bỏ sự ngượng ngập sang một bên, quay phắt lại nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt, hơi hống hách nói: "Ai nói tôi không được phép ăn nhiều? Bộ anh quản được tôi chắc?"
Lý Thế Kiệt cho xe đi chậm lại khi thấy cột đèn giao thông phía trước đã chuyển vàng.

Tay vẫn nắm chặt vô lăng, khóe môi anh hơi cong lên: "Đâu có ai nói.

À mà không phải.

Phải là đâu ai dám nói."
Trịnh Thu Cúc biết ẩn ý trong câu nói của anh.

Cô không dùng câu hỏi để đáp lại mà nói bằng một câu khẳng định: "Anh đang gián tiếp nói tôi hung dữ."
Chiếc ô tô dừng lại trước vạch kẻ đường, Lý Thế Kiệt quay sang nhìn cô, giọng nói như cười như không: "Cái đó là cô tự nói đấy nhé.

Tôi không có nói đâu."
Trịnh Thu Cúc "hừ" một tiếng, khoanh tay trước ngực, lườm anh nói: "Nhưng anh có nghĩ như vậy.

Thấy tôi dữ vậy suốt ngày đi theo tôi làm gì?"
"Chuyện đó à? Tôi không biết nữa.

Đột nhiên muốn ở cùng cô thôi." Lý Thế Kiệt vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Suốt ngày chỉ nói nhảm nhí là giỏi." Trịnh Thu Cúc quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Lý Thế Kiệt bật cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Thỉnh thoảng con đường cắt ngang qua có vài chiếc xe phóng vun vút với tốc độ cực cao ngang qua.
Ánh đèn bên ngoài hắt vào trông gương mặt xinh đẹp của cô có chút không chân thật.

Trịnh Thu Cúc vẫn không thể hiểu nổi một chuyện là tại sao bây giờ Lý Thế Kiệt cứ bám riết lấy mình như vậy.

Cô bực bội nói: "Mà tôi cũng không hiểu nữa…"
Chưa kịp nói hết câu Lý Thế Kiệt đã bắt lấy ý chính, hỏi: "Cô không hiểu chuyện gì?"
Đồng hồ ở cột đèn giao thông vẫn không ngừng nhích từng chút một.

Vẫn còn đến gần một phút đồng hồ.
Trịnh Thu Cúc quay lại nhìn anh, cơ thể có chút tránh xa ra: "Rốt cuộc anh có bị bi3n thái không vậy?"
"Cô thấy tôi có biểu hiện của những tên bi3n thái sao?" Lý Thế Kiệt quay sang nhìn cô.

Anh không hiểu tại sao cô lại hỏi mình như vậy.
Trịnh Thu Cúc không biết Lý Thế Kiệt đang nói thật hay cố tình giả ngốc nữa.

Cô đáp: "Chứ gì nữa.

Làm gì có ai thích nghe chửi đâu."
Lý Thế Kiệt bật cười, nhưng anh không tiếp tục chủ đề cô đang nói đến.

Anh muốn Trịnh Thu Cúc không được thoả mãn trí tò mò của mình.

Anh lập tức chuyển sang một chủ đề hoàn toàn khác, hỏi: "Vậy bây giờ cô muốn về thẳng nhà hay đi ăn chút gì đó không?"
Thấy cô vẫn lưỡng lự không trả lời, Lý Thế Kiệt chỉ lên đồng hồ đang đếm ngược trên cột đèn giao thông: "Cô còn hai mươi ba giây."
Trịnh Thu Cúc ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.


Sau đó cô thở dài một hơi, giọng có chút ủ rũ: "Nếu bây giờ tôi có muốn ăn thì mấy quán tôi hay đến cũng đóng cửa cả rồi."
Lý Thế Kiệt đặt tay lên vô lăng, dời mắt về phía trước xe.

Anh hỏi: "Cô muốn ăn cái gì?"
Trịnh Thu Cúc suy nghĩ một lúc, chống tay lên cửa sổ, giọng có chút biếng nhác: "Hủ tiếu, phở…Cái gì có nước lèo là được."
"Nếu vậy thì dễ xử lý rồi."
"Không lẽ anh biết tiệm nào sao?" Trịnh Thu Cúc nhướng mày nhìn anh.
"Cô cứ theo tôi." Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của cô.
Trịnh Thu Cúc cảm thấy mình lại bị anh làm cho tò mò.

Nhưng vì mặt mũi nên cô quyết định không hỏi nữa.

Cô lại giở thói tiểu thư, nói: "Tôi nói trước, không ngon là tôi không ăn đâu."
"Tùy cô thôi." Anh bật cười nói.
Đèn vừa chuẩn sang màu xanh, Lý Thế Kiệt đánh tay lái đạp mạnh chân ga hơn rẽ về một phía.

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường đêm thanh vắng.
Con đường lớn vắng vẻ được soi chiếu bởi ánh đèn đường yếu ớt không biết đã được sử dụng suốt bao nhiêu năm.

Vào khung giờ đêm chủ yếu là những chiếc xe tải cỡ lớn, xe container chở hàng lao vùn vụt trên đường.

Chỉ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe máy của những người đi làm đêm về băng nhanh trên đường.
Quán hủ tiếu nhỏ ven đường nằm trên vỉa hè chỉ có độc nhất một bóng đèn trắng, phía trên còn có lấm tấm vài bóng đen bay qua bay lại của những loài sinh vật nhỏ.

Lác đác vài người ngồi ăn.

Làn khói trắng bóng ra nghi ngút từ cái nồi nước dùng mỗi khi mở nắp ra khiến mọi thứ như mờ ảo, không được chân thật.
Dừng xe cách đó không xa, Trịnh Thu Cúc nhìn chằm chằm về phía quán ăn đó.

Cô biết chắc chắn anh đưa cô đến quán này vì khung giờ này trên con đường lớn, các quán ăn khác đều đã đóng cửa.
Cô rất muốn quay sang mắng anh.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ ăn những món ăn… Như thế này cả.

Không biết tay người bán có sạch không mà không đeo bao tay đã cầm thịt cắt ra; tô đựng không biết được rửa như thế nào mà thỉnh thoảng nhìn thấy đáy bên ngoài nó đọng một mảng đen.
"Anh nghĩ sao lại đưa tôi đến những quán này vậy?" Trịnh Thu Cúc không nhịn được mà phải thốt ra.

Mặt cô vẫn dán chặt về phía xe hủ tiếu.
Lý Thế Kiệt không nghe mà tắt máy bước xuống.

Anh vòng qua đầu xe rồi mở cửa bên ghế lái phụ ra, tháo dây an toàn cho cô một cách thành thục.
"Anh có nghe không vậy?" Trịnh Thu Cúc vẫn không chịu xuống xe.
"Nghe." Lý Thế Kiệt chống tay lên cửa xe: "Cô đang hỏi tôi có nghe không ấy mà."
Trịnh Thu Cúc rất muốn tung ngay một đấm vào cái gương mặt điển trai của anh.

Nhưng cô không làm vậy.

Cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nói: "Anh nghĩ sao mà đưa tôi đến mấy quán như vậy ăn đồ, hả?"

"Ở đây không được sao?" Lý Thế Kiệt nhìn về phía xe hủ tiếu nhỏ rồi quay lại nhìn cô: "Ở đây có gì mà không tốt?"
"Rốt cuộc anh có bị ngu hay gì không mà không hiểu lời tôi nói vậy?" Trịnh Thu Cúc biết chắc chắn anh đang giả vờ không hiểu ý mình nói.
Lý Thế Kiệt nói: "Cô nói muốn ăn hủ tiếu mà."
"Phải, nhưng không phải ở đây." Cô bực bội đáp lại, ra hiệu về phía quán ăn.
"Vậy ở đâu?" Anh lại hỏi tiếp.
"Quán đó đóng cửa rồi."
"Vậy thì ăn đỡ ở đây, mai tôi đưa cô đến quán cô nói ăn bù." Lý Thế Kiệt hứa hẹn.
Trịnh Thu Cúc vẫn ngồi trên xe, không chịu xuống, nói: "Không.

Anh muốn ăn thì tự mình anh ăn đi."
Cô tưởng Lý Thế Kiệt sẽ lại tiếp tục thuyết phục mình nhưng nào ngờ anh lại không chiều theo ý của mình.

Lý Thế Kiệt nói: "Cũng được."
Lý Thế Kiệt chỉ vừa xoay người định đi đã bị cô gọi lại: "Này! Anh định coi tôi là người giữ xe à?"
Anh ra vẻ thản nhiên: "Cô không ăn thì ở lại với xe giúp tôi là đúng rồi."
"Anh nghĩ anh là ai? Từ trước đến giờ không ai dám đối xử với tôi như vậy cả."
Lý Thế Kiệt đưa mặt mình sát lại gần cô một chút, giọng điệu đầy sự mờ ám: "Vậy thì bây giờ có người đối xử với cô như vậy đó.

Thậm chí… còn nhiều thứ khác hơn nữa kìa."
"Đồ bi3n thái!" Trịnh Thu Cúc nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh.

Cô dùng cả hai tay đẩy anh sang một bên: "Tránh ra!" Sau đó cô đi thẳng một mạch đến chiếc xe hủ tiếu nhỏ đó.
Lý Thế Kiệt mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của cô đi thẳng đến quán.

Không chậm trễ nữa, anh cũng nhanh chóng theo sau.
Đúng như Trịnh Thu Cúc nói, cô không ăn mà chỉ vào trong đây ngồi.

Lý Thế Kiệt gọi cho mình một phần, rất nhanh đã được bưng ra với màu trắng đặc trưng của hủ tiếu, đơn giản với thịt, hành phi và hẹ cùng với nước dùng đã tỏa ra một mùi thơm phức.
Mùi hương tỏa ra tứ phía, không khỏi len lỏi vào trong mũi của Trịnh Thu Cúc khiến cô cũng phải quay sang đây nhìn.

Mọi hành động nhỏ của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Lý Thế Kiệt.

Anh cười hỏi: "Muốn ăn không?"
"Không thèm." Trịnh Thu Cúc nói rồi quay mặt đi chỗ khác.

Nhưng mùi thơm của thức ăn đi cùng với chiếc bụng đói của mình khiến cô không khỏi liếc nhìn vài cái.
Khoé môi Lý Thế Kiệt cong lên.

Anh dùng đũa vớt bỏ hết tất cả hẹ còn lại trong tô rồi đẩy đến trước mặt Trịnh Thu Cúc.

Cô nhìn anh với vẻ mặt như thế không hiểu anh đang làm gì và cô không muốn ăn.

Nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt nói: "Yên tâm đi.

Quán ở đây tôi ăn qua rồi.

Ăn ngon mà không bị gì đâu."
Trịnh Thu Cúc vẫn ngờ vực nhìn anh.

Lý Thế Kiệt bật cười, chỉ vào tô hủ tiếu: "Bụng cô đang đói lắm đấy.

Hay cô muốn tôi đút cho cô ăn?"
Vừa nói, Lý Thế Kiệt vừa làm hành động định đút cho cô ăn nhưng rất nhanh Trịnh Thu Cúc đã kéo tô hủ tiếu đến gần mình hơn rồi cúi đầu xuống ăn.

Cô biết bây giờ nếu để anh đút cho cô ăn thì không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Chưa kể đến nếu có người chụp hình, quay phim tung lên mạng thì… Cô không dám nghĩ đến cảnh tượng phía sau nữa.
Cô ăn lấy ăn để, trông có vẻ rất ngon miệng.


Dù không nói ra lời nhưng anh vẫn có thể nhận ra điều đó.
Nhưng sự thật là như vậy.

Từ nhỏ tới lớn cô luôn không thích những quán ăn như vậy nhưng bây giờ cô không thể ngờ được nó lại ngon đến như vậy.
Nhìn dáng vẻ cô ăn, Lý Thế Kiệt cảm thấy có chút buồn cười.

Trịnh Thu Cúc không ăn hẹ, nếu có, cô đều bắt quán ăn đó lựa ra cho mình, không được sót bất kỳ cọng nào.

Nhưng điều kỳ lạ ở chỗ là món bánh với nhân hẹ đặc trưng của người Hoa, được chiên lên với trứng và dùng với nước tương pha hoặc nước mắm, cô lại không ngại việc ăn hẹ.
Thấy anh nhìn mình như vậy, Trịnh Thu Cúc thấy cũng mất tự nhiên và có chút ngượng.

Cô ngẩng đầu: "Anh làm gì mà nhìn tôi suốt vậy?"
Lý Thế Kiệt rất muốn nói "không có gì" những bất chợt có một cảm giác nào đó từ tận sâu trong lòng anh khiến anh muốn trêu chọc cô.

Anh nói: "Tại vì cô đẹp."
Trịnh Thu Cúc "hừ" một tiếng, không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục ăn món hủ tiếu thơm ngon mà lần đầu mình ăn thử này.
Lý Thế Kiệt cũng không nói chuyện, gọi cho mình một tô rồi ăn nhanh, chủ động thanh toán rồi đưa Trịnh Thu Cúc về biệt thự.

Suốt cả quãng đường về nhà, cả hai không nói với nhau lấy một lời.

Thỉnh thoảng anh hỏi vài câu bên lề và món ăn khi nãy, cô không đáp cũng không chê nên đã chứng minh cô đã ngầm thừa nhận món ăn đó ngon.
Anh rất muốn đưa tay qua xoa đầu cô như Nguyễn Thanh Phong đã làm với Đoàn Yến Nhi nhưng, anh không dám.

Mối quan hệ giữa Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc vẫn chưa thân thiết đến nỗi làm được những hành động này.

Thậm chí nếu làm bừa sẽ ăn ngay cái bạt tai kia mà anh đã từng ăn khi ở tỉnh Q.
Biệt thự đã hoàn toàn chìm vào sự tĩnh mịch.

Hầu như mọi người bên trong đều đã đi ngủ, kể cả người giúp việc, ngoại trừ một vài bảo vệ trực ca đêm.
Về đến phòng, Trịnh Thu Cúc đã bước vào nhà tắm ngay.

Chỉ vài phút sau đã quay trở ra với một mái tóc hơi ướt và mặc trên người bộ váy ngủ.

Cô ngồi vào bàn trang điểm, cầm máy sấy lên sấy khô tóc của mình.
Như bộ luật cô đặt ra, sau khi cô sử dụng nhà tắm xong Lý Thế Kiệt mới được sử dụng.

Anh cũng không quá để tâm đến mấy cái luật lệ của cô đặt ra, chẳng qua anh chỉ muốn nhường cô mà thôi.
Cầm theo bộ quần áo mới, Lý Thế Kiệt đi vào nhà tắm.

Đến khi quay trở ra đã thấy Trịnh Thu Cúc nằm trên giường, dường như cô đã vào giấc.
Nhẹ nhàng ngồi lên giường, Lý Thế Kiệt kéo tấm chăn đắp lại lên người cô rồi tựa lưng lên gối và đầu giường, nhắm hai mắt lại.

Dù từ lúc về đến giờ cả hai không nói với nhau câu nào nhưng anh cảm thấy, chỉ cần cô về đây là được.
Không biết đã chợp mắt bao lâu, đến khi tỉnh giấc Lý Thế Kiệt đã nheo mắt khi ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Phải mất một lúc mới có thể quen với môi trường, anh mới lấy tay ra.
Một bóng người ngồi bên cạnh im lặng nhìn vào một khoảng không vô định.

Do ngược sáng nên không thể nhìn rõ mặt nhưng từ trang phục và vóc dáng, anh có thể khẳng định đó chính là Trịnh Thu Cúc.
Không biết cô đang làm gì, Lý Thế Kiệt đứng dậy, tiến đến kéo tấm rèm cửa lại, chỉ chừa lại một khoảng vừa đủ chiếu sáng cả căn phòng.

Khi quay người lại, một cảnh tượng ập thẳng vào mặt anh.
Trịnh Thu Cúc vẫn không có phản ứng gì, cứ ngồi thần người ra trên giường, cánh tay cầm điện thoại buông thõng bên giường.

Từ nét mặt hơi xanh xao của cô, Lý Thế Kiệt không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào khác ngoại trừ sự kinh hoàng và sợ hãi.
Cô vừa nhận được tin gì sao? Công ty xảy ra chuyện gì khủng khiếp sao? Hay là một câu chuyện khác?
Trực giác mách bảo Lý Thế Kiệt, nguồn tin khiến Trịnh Thu Cúc thành ra như vậy chính là chiếc điện thoại nằm trên tay cô..