Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 113: 113: Lời Xin Lỗi





Ánh nắng vàng vọt chiếu từ trên cao xuống mặt đất nhưng vẫn không thể làm tan biến hoàn toàn đi những đợt gió lành lạnh liên tục thổi qua.
Chiếc xe ô tô màu đen thông dụng đang chạy trên đường bất ngờ rẽ vào một con đường đầy cát xây dựng, di chuyển thẳng vào trong công trường đã bỏ hoang cách đây hai năm do vấn đề giấy tờ pháp lý với nhà nước nên nhà thầu mới tạm dừng xây dựng.
Chốt bảo vệ không còn ai, thanh chắn cũng được kéo lên nên chiếc xe có thể thoải mái đi thẳng vào trong mà không gặp chướng ngại gì hết.
Chiếc xe vừa dừng lại, Y đang ngồi trên ghế liền tiến đến, nhìn người đàn ông ba mươi mấy tuổi đang ngồi ở vị trí tài xế.

Hắn ta ra lệnh: "Xuống xe!"
Người đàn ông mặt không chút cảm xúc, đẩy cửa bước xuống.

Y lập tức túm lấy cổ áo anh ta, đẩy anh ta đập lưng vào thân xe: "Head Bomb.

Tại sao anh lại giết R?"
Trái ngược với sự tức giận gần như bùng nổ của Y, Head Bomb lại vô cùng bình tĩnh, thờ ơ đáp: "Có vấn đề gì sao?"
Y trợn trừng mắt: "R là người của tôi.

Không ai được phép đụng vô cô ấy.

Không phải tôi đã nói điều này rồi hả?"
"Cậu nói với những người khá thì đó là chuyện của cậu.

Còn tôi thì không quan tâm." Head Bomb hờ hững đáp.
"Anh nói như vậy chẳng khác nào anh đang muốn kiếm chuyện với tôi." Y gằn từng chữ.
Head Bomb hất tay Y ra khỏi người mình.

Anh ta đi vào trong khu phần đại sảnh khu căn hộ đang xây dở.

Tất cả các thành viên khác trong nhóm đều đã có mặt.

Y thấy vậy liền đi vào theo.
Tự người ở một cây cột chống chịu cả toà nhà gần đó, Head Bomb lạnh lùng nói: "Việc giết Zero này không bắt ép ai cả nên hầu như đầu là mấy người tự tham gia vào đây.

Một khi chưa đạt được mục đích thật sự thì tôi sẽ không để cho có bất kỳ sai sót nào hết, cho dù là nhỏ nhất.

Nếu có ai làm ảnh hưởng đến kế hoạch này thì tôi cũng sẽ giết chứ không riêng gì R, nếu người đó là anh thì tôi vẫn sẽ làm vậy."
Y tức đến nổi không nói nên lời.

Những người ở trong đây, không ai có thể hiểu được ngoài việc xem R là cấp dưới của mình, hắn ta còn có một tình cảm đặc biệt với cô ấy.

Không phải thứ tình cảm trai gái,mà là tình cảm gia đình, tình cảm anh em.
Là người hiểu R nhất và ngược lại.

Y đã ở cùng với cô ấy từ nhỏ cho đến lớn và biết cả việc Zero đã rời xa cô ấy như thế nào.

Thế nên hắn ta luôn muốn bảo vệ R, không cho phép bất cứ ai có thể làm tổn thương cô ấy nhưng không thể.

Hắn ta không thể ngăn R đừng thích Zero để không bị tổn thương.

Và hắn ta cũng không thể bảo vệ được tính mạng của cô ấy.
Mark nói thêm vào: "Head Bomb nói đúng đó.

Nếu không nhờ cậu ấy giải quyết R kịp lúc thì có lẽ bây giờ tất cả chúng ta đều bị lộ rồi."
"Nếu Head Bomb không làm thì tao cũng sẽ làm." DF ném đầu lọc vẫn còn cháy đi, dùng chân giẫm tắt nó: "Không ngờ con R lại phản, nó muốn cứu Zero.

Ban đầu tao đã muốn tống cổ nó ra khỏi đây rồi, chẳng qua do thằng Y muốn giữ nó lại nên tao mới không lên tiếng thôi.

Mày nhìn xem.

Mày thấy bây giờ nó bày ra cái gì rồi!"
Y ngẩng đầu nhìn DF, lạnh giọng cảnh cáo: "Tốt nhất mày nên im cái miệng của mày lại đi!"
Người ta đang buồn như vậy mà cứ bị chỉ trích suốt thì khó có thể bình tĩnh được.

Nếu không phải là Y mà là những người khác thì có lẽ bây giờ đã xảy ra một cuộc hỗn chiến như các báo đài đưa tin nói cả đám đánh nhau chỉ vì vài câu khiêu khích hay chỉ trích.
Nhận thấy tình hình không ổn định, Mark liền đứng dậy, đi vào giữa hai người, che đi tầm nhìn của họ.


Ông ta nói: "Được rồi.

Chuyện này nói đến đây thôi.

Người đã chết rồi thì để họ yên nghỉ đi, đừng nhắc đến nữa."
Nghe vậy Y cũng nén cơn giận, ngồi trở vào ghế.
Mark thầm thở vào một hơi, quay đầu về phía người từ nãy giờ im lặng ngồi ăn sô cô la.

Ông ta lại nói: "Cậu thấy chuyện này mình nên làm thế nào, Iron?"
Lần này Iron không cười mà hờ hững đáp: "Tôi không có gì để nói cả."
Ở đây, ngoài Y là người tiếp xúc với R nhiều nhất ra thì còn có Iron.

Kế hoạch muốn đưa Zero thoát khỏi sự truy sát của nhóm bọn họ, cậu ta đều biết tất cả nhưng chẳng qua chỉ muốn im lặng để cô ấy có thể có được hạnh phúc mà mình muốn.
Còn về kế hoạch sau chuyện này, Iron cũng không muốn tham gia góp ý vì cậu ta từ trước đến giờ đều làm theo kế hoạch.

Nên ở cả hai vấn đề này, cậu ta không muốn tham gia cũng không muốn nói thêm gì.
Dù không quá thân thiết với R bằng Y, nhưng sự ra đi của cô ấy cũng một phần nào đó khiến cho tâm trạng của Iron không được tốt như lúc ban đầu.

Nếu có thể chọn lựa không giết R mà vẫn có thể bảo mật chuyện của bọn họ, cậu ta sẽ chọn cách đó ngay mà không cần phải suy nghĩ thêm gì nữa.
***
Sau khi tạm biệt John Davis ở quán ăn sáng, Lý Thế Kiệt không đi đâu quá lâu mà lập tức về nhà tắm rửa rồi lên giường nằm ngay.

Anh cần phải nghỉ ngơi để hồi phục lại sức khoẻ vì trưa nay anh vẫn còn một chuyến đi nữa.
Dùng xong bữa trưa, Lý Thế Kiệt kéo hành lý ra đến tận xe để tài xế của Trịnh Quang đưa anh ra sân bay.

Anh biết ông ta làm vậy để chắc chắn rằng anh sẽ đi chứ không phải trốn ở đâu đó cho có lệ.
Chuyện ông ta cảm giác anh như vậy, Lý Thế Kiệt cũng không quan tâm.

Anh tự mở cửa sau xe chui vào trong, nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại nằm trong túi áo khoác của anh bất ngờ rung lên.

Lý Thế Kiệt mở mắt, lấy điện thoại ra xem.

Có tin nhắn mới vừa được gửi đến, là Lê Nhã Trân gửi với nội dung: Anh có tiện nghe điện thoại không? Nếu thấy tin này, anh hãy gọi lại cho em nếu có thể.
Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn, người tài xế đã xếp xong va li của anh vào trong cốp xe, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại quay vào trong biệt thự.
Thấy anh ta đã đi, Lý Thế Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều mà mở danh bạ, tìm số của Lê Nhã Trân ngồi nhấn nút gọi đi.
Nhạc chờ chỉ vang lên vài hồi đã nghe được giọng nói của Lê Nhã Trân từ đầu dây phía bên kia.
"Anh Kiệt." Cô ấy gọi.
"Dạo này giệm bánh thế nào rồi?" Lý Thế Kiệt hỏi.

Kể từ lúc từ chỗ resort và từ bệnh viện trở về, anh hoàn toàn không có cơ hội nào để đến xem tình hình tiệm bánh của mình như thế nào cả.

Nhưng với sự quản lý của Lê Nhã Trân, anh hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cô ấy.
"Dạ, tiệm bánh cũng như bình thường thôi ạ.

Mà lâu lâu cũng có thêm nhiều khách hàng mới đến nữa." Im lặng một lúc, Lê Nhã Trân lại nói tiếp: "À, còn nữa.

Thỉnh thoảng cũng có một vài reviewer đến nữa đó ạ."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Xong chuyện bên lề, bây giờ quay trở lại chuyện chính.

Lý Thế Kiệt hỏi: "Cô gửi tin nhắn nói muốn gọi cho tôi, cô muốn nói chuyện gì?"
"Em muốn nói với anh về chuyện của Nhã Phương."
Lòng Lý Thế Kiệt liền cảnh giác.

Nhã Phương vừa chết mà Lê Nhã Trân đã nhắc đến ngay.

Điều này khiến trong lòng anh không ngừng nảy ra nhiều nghi hoặc.

Mà nghi hoặc lớn nhất trong lòng chính là, tại sao Lê Nhã Trân lại biết chuyện của Nhã Phương mà gọi hỏi anh?
"Cô ấy có chuyện gì?" Lý Thế Kiệt vờ như không biết.
"Hôm nay Nhã Phương không đi làm, em ấy cũng không nói với em tiếng nào cả.


Thường ngày nếu có chuyện gì, Nhã Phương đều thông báo cho em trước vài ngày, nhưng hôm nay em không nhận được thông báo gì cả." Lê Nhã Trân giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn mách lẻo hay gì đâu.

Tại em không thấy Nhã Phương nên em có chút hơi lo.

Với lại em thấy Nhã Phương cũng rất thân với anh nên em mới gọi điện hỏi anh.

Anh cũng biết anh cho em lo luôn phần nhân sự mà.

Nên em mới hỏi anh để có thể ghi lý do nghỉ phép cho em ấy được."
"Tôi không biết cô ấy đi đâu hết."
"Dạ? Vậy anh cho em xin lỗi.

Em làm việc tiếp đây."
Vừa định cúp máy, Lý Thế Kiệt lại lên tiếng: "Chuyện lý do nghỉ phép của Nhã Phương cô không cần ghi đâu."
"Dạ?" Lê Nhã Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện ghi chép mấy cái đó, những người khác thì cô cứ ghi tiếp đi.

Còn Nhã Phương thì khỏi."
"Nhưng…"
Lý Thế Kiệt cắt ngang: "Không nhưng nhị gì cả.

Cứ làm theo những gì tôi nói là được."
Chủ đã ra lệnh như vậy, là một cấp dưới, là nhân viên, Lê Nhã Trân không thể nào làm trái lệnh.

Cô ấy đành gật đầu đáp: "Dạ, em biết rồi."
Kết thúc cuộc gọi, tài xế cũng đã quay trở ra.

Anh ta nhanh chóng lái xe đưa Lý Thế Kiệt ra sân bay để kịp thời gian bay.
(THÊM VÀI ĐOẠN NHỎ)
Ngồi trên máy bay suốt gần năm tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, chạy thêm một đoạn trên đường băng.

Lý Thế Kiệt vươn người đứng dậy, theo dòng người đi khách xuống máy bay.
Không nán lại ở sân bay quá lâu, Lý Thế Kiệt nhận lấy hành lý của mình rồi đi thẳng một mạch ra ngoài cổng, đón một chiếc taxi đi thẳng đến địa chỉ khách sạn Trịnh Quang đã đưa cho mình.

Một phần là vì anh muốn nhanh chóng nghỉ ngơi; còn phần nhiều vì anh muốn gặp Trịnh Thu Cúc.
Khách sạn Trịnh Thu Cúc đặt nằm cách sông Hàn từ một cho đến hai con đường.

Là một khách sạn năm sao, bên cạnh còn có một nhà hành tiệc cưới cao cấp vẫn đang sáng đèn với một khuôn viên sảnh vô cùng rộng lớn.
Đây là lần thứ ba Lý Thế Kiệt đến Hàn Quốc.

Ở hai lần trước, anh đều không có thời gian để nghỉ ngơi hay đi tham quan, tận hưởng cảnh vật nơi đây vì sau khi hạ sát mục tiêu, anh đã lập tức trở về Mỹ để nhận nhiệm vụ tiếp theo của mình.

Vì thế quãng thời gian được ngồi trên chiếc taxi này, chậm rãi di chuyển trên từng đoạn đường, ngắm nhìn cảnh vật trên từng con phố không khỏi khiến anh cảm thấy thích thú.

Anh chỉ ước gì những quãng thời gian như thế này có thể trôi chậm lại một chút thì tuyệt biết mấy.
Chiếc taxi vừa dừng lại, nhân viên của khách sạn đã tiến đến mở cửa cho Lý Thế Kiệt.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, anh đi về phòng của mình.
Đây là phòng do Trịnh Quang đặt cho anh.

Lại là cái trò áp đặt người khác.

Nhưng Lý Thế Kiệt không hiểu Trịnh Quang lấy thông tin từ đâu mà lại có thể biết được số phòng Trịnh Thu Cúc ở khách sạn này, đã vậy còn đặt được cho anh một phòng ở ngay sát bên phòng của cô để tiện cho việc bảo vệ.
Mặc kệ nguồn thông tin đó có từ đâu, trước khi vào phòng, Lý Thế Kiệt gõ nhẹ lên cửa phòng Trịnh Thu Cúc vài tiếng.

Vài giây trôi qua vẫn không có hồi đáp.

Anh thầm nghĩ, chắc cô đã đi đâu đó với bạn của mình rồi.

Về đến phòng, theo thói quen, Lý Thế Kiệt kiểm tra một lượt khắp mọi ngóc ngách trong phòng xem có camera ẩn hay bất kỳ máy nghe lén nào không.

Đến khi đã xác nhận an toàn, anh mới cầm theo bộ quần áo mới, đi thẳng vào nhà tắm.
Màn hình laptop của anh đặt trên bàn, vẫn còn đang mở.

Bên trong chi chít nhiều ô vuông nhỏ khác nhau ghi lại từ camera của khách sạn.

Duy chỉ các ô ở lối thang máy và hai ô chiếu thẳng vào vị trí phòng của Trịnh Thu Cúc đã được phóng to lên.
Chỉ vài phút sau đã quay trở ra, mặc trên người bộ quần áo theo phong cách thể thao, Lý Thế Kiệt tiến đến trước màn hình laptop quan sát.

Đúng lúc này, ở ô thang máy xuất hiện hai cô gái đứng cùng nhau cười nói vui vẻ.

Mắt anh không thể rời mắt khỏi cô gái mặc chiếc váy đen bó sát cơ thể làm lọ ra những đường cong quyến rũ cùng mái tóc dài và mượt được bung xoã một cách tự nhiên.
Không phải ai khác mà đó chính là vợ của anh, Trịnh Thu Cúc.
Thang máy dừng lại một lần, trên màn hình điện tử màu đỏ ở bảng điều khiển hiển thị con số thấp hơn tầng của Lý Thế Kiệt với Trịnh Thu Cúc một tầng.

Cô bạn đó chào tạm biệt Trịnh Thu Cúc rồi rời khỏi thang máy, để lại một mình cô đứng trong đó.
Cầm lấy thẻ phòng, Lý Thế Kiệt quyết định ra thang máy đón vợ mình để tạo cho cô một sự bất ngờ.
Một tiếng "ting" khe khẽ vang lên.

Cánh cửa thang máy từ từ trượt mở sang hai bên.
Lý Thế Kiệt chống một tay ở bức tường ngay lối ra, vẫy tay chào: "Hi!"
Không nằm ngoài dự liệu của anh.

Trịnh Thu Cúc không khỏi bất ngờ mà thậm chí cô còn kinh ngạc, mở to mắt nhìn ra.

Chỉ tiếc việc há hốc mồm hơi mất hình tượng cô mới không làm vậy.
"Tại sao anh lại ở đây?" Trịnh Thu Cúc hỏi.
Không trả lời câu hỏi của cô mà Lý Thế Kiệt lại hỏi ngược lại: "Sao tôi không được ở đây?"
Trịnh Thu Cúc lập tức rời khỏi thang máy trước khi nó đóng cửa lại một lần nữa.

Cô nhanh chóng đi đến trước cửa phòng, lấy thẻ từ trong túi ra để mở cửa.
Cô không muốn thấy anh xuất hiện ở đây nên đóng nhanh chóng đóng cửa lại.

Nào ngờ cánh cửa chỉ còn một khe nhỏ là có thể đóng lại bất chợt bị giữ lại.

Lý Thế Kiệt dùng sức nhẹ, đẩy cánh cửa mở ra, đi thẳng vào trong.
"Anh làm cái gì vậy? Mau ra khỏi phòng tôi!" Trịnh Thu Cúc lạnh lùng nói.
Lý Thế Kiệt vờ như không nghe thấy, ngồi lên mép giường, đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
"Anh còn chưa trả lời tôi đấy." Trịnh Thu Cúc ném mạnh chiếc túi xách vào người Lý Thế Kiệt: "Anh theo dõi tôi sao?"
Anh dễ dàng chụp lấy, đặt nó ngay ngắn lên chiếc tủ đầu giường bên cạnh.

Anh lắc đầu: "Không, tôi không theo dõi cô."
"Vậy tại sao anh lại ở đây?" Trịnh Thu Cúc đóng cửa phòng lại để tránh gây ồn ào ảnh hưởng đến những người khác bên ngoài.
Lý Thế Kiệt vuốt nhẹ ga trải giường, không trả lời câu hỏi của cô mà nói: "Tính ta chúng ta cũng có duyên thật nhỉ? Đến một nơi xa xôi như vậy rồi mà còn gặp được nhau nữa đấy."
Trịnh Thu Cúc khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh: "Anh im đi! Anh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, mà ở đó còn nói những chuyện không đâu vào đâu."
Lý Thế Kiệt nhìn Trịnh Thu Cúc một lượt từ trên xuống.

Cô đang đứng ở tựa vào tường đối diện, anh hơi nhướng mày: "Một người đàn ông nhớ vợ của mình nên cất công mua vé máy bay bay đi tìm cô ấy thì có gì là lạ sao?"
"Với người khác thì không nhưng với anh thì có.

Chắc chắn không ai nói cho anh biết tôi đang ở đây, chắc chắn anh theo dõi tôi." Trịnh Thu Cúc tiến đến gần Lý Thế Kiệt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra huơ huơ trước mặt anh: "Anh có tin là tôi nói chuyện này với ba của tôi không? Để xem ông ấy sẽ làm gì anh?"
Khoé môi Lý Thế Kiệt hơi cong lên.

Có nhiều chuyện sẽ không như mình nghĩ.

Lý Thế Kiệt ngay lập tức chụp lấy cánh tay cầm điện thoại của Trịnh Thu Cúc, đồng thời hơi dùng sức, đoạt lấy điện thoại của cô.

Đồng thời xoay người, đẩy cô nằm người giường, còn anh thì nằm ở trên, cả cơ thể gần như đè lên người cô.
Bị một loạt hành động bất ngờ của Lý Thế Kiệt, Trịnh Thu Cúc không khỏi giật mình, lại có chút hoảng sợ.

Nhưng cô vẫn không chịu lép vế, lạnh lùng hỏi: "Anh muốn làm gì? Hả!"
"Cô thử đoán xem." Khoé môi Lý Thế Kiệt ẩn hiện nụ cười mang nhiều hàm ý mờ ám.
Câu nói của anh càng khiến trái tim của Trịnh Thu Cúc như vừa bị người ta ném mạnh xuống đất rồi nảy lên một cái.

Cô biết anh muốn làm gì.
Lý Thế Kiệt hơi nghiêng người, bỏ điện thoại của cô vào túi xách ở tủ đầu giường, nói: "Cô thử nghĩ xem.

Nếu bây giờ cô gọi cho ba cô thì ông ấy có thể bay đến đây để ngăn tôi làm…"
Lý Thế Kiệt bỏ dở câu nói.

Anh cúi đầu ghé sát vào tai Trịnh Thu Cúc, cắn nhẹ vành tai khiến cả người cô như bị điểm huyệt, lập tức cứng đờ.


Cô không dám nhúc nhích thêm nữa.

Anh thì thầm bên tai cô: "Làm thịt cô đấy."
Tim cô lại đập loạn xạ cả lên.

Nhận thấy mình có cơ hội thoát thân, Trịnh Thu Cúc th úc mạnh đầu gối lên hạ bộ của Lý Thế Kiệt khiến anh nhăn mặt lại ngay lập tức.

Tưởng rằng như vậy có thể thoát thân nhưng nào ngờ không những không thoát được mà anh duỗi thẳng hai chân ra, cả cơ thể đè lên người của cô.

Đã vậy, đòn tấn công lần thứ hai để thoát thân cũng trở nên vô hiệu khi anh đã đổi thế.
Anh nén nhịn cơn đau, thổi nhẹ vào tai Trịnh Thu Cúc khiến cô nổi cả gai ốc.

Anh lại thì thầm: "Hình như cô nôn nóng chạm vào nó quá rồi đấy.

Sớm hơn tôi tưởng.

Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ cho cô từ từ chơi đùa, từ từ tận hưởng nó."
Trịnh Thu Cúc hoảng sợ hét lên: "Buông tôi ra!"
Lý Thế Kiệt bật cười: "Cô có hét lớn cũng không có ai đến cứu cô đâu."
"Anh là đàn ông mà ức hiếp phụ nữ, anh thấy có mất mặt không? Hả!" Trịnh Thu Cúc chỉ còn cách bám víu vào lý do này.
"Tôi không ức hiếp, và cô là vợ của tôi.

Do cô làm sai nên, cô phải chịu phạt thôi."
"Tôi làm gì mà sai?"
"Sai ở chỗ cô nhân lúc tôi còn ở trong viện mà bỏ chạy ra nước ngoài trốn tôi.

Cô nghĩ gì tôi đều biết rõ."
"Anh câm miệng đi!"
"Được.

Vậy để tôi làm cô thích tôi hơn."
Nói đoạn, Lý Thế Kiệt áp môi mình vào môi Trịnh Thu Cúc.

Hơi thở cả hai như hoà vào nhau, còn cô thì không thể nói thêm được gì.

Một tay anh tháo sợi dây của váy ở trên cổ cô một cách nhanh chóng, tay còn lại sờ vào phần đùi trắng mịn của cô.
Trịnh Thu Cúc muốn phản kháng nhưng không thể.

Cô không thể chống lại sức mạnh và sự áp bức mà anh mang đến.

Khoé mắt cô chợt đọng lại một giọt nước long lanh.
Lý Thế Kiệt dời nụ hôn lên gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thu Cúc rồi đến mắt.

Đôi môi vừa chạm vào nước, anh liền khựng lại, giọng điệu không còn ngang ngược hay áp bức người khác nữa mà thay vào đó là rất nhẹ nhàng: "Cô không à?"
Lý Thế Kiệt ngồi lên bên cạnh Trịnh Thu Cúc.

Theo quán tính, cô kéo lấy tấm mền trên giường che lấy cơ thể của mình, không lên tiếng.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cô co người lại trông rất đáng thương, tủi thân.
Lòng Lý Thế Kiệt chợt nhói lên.

Anh đưa tay đến gần thì Trịnh Thu Cúc bất giác lùi lại một chút như đang đối diện với một tên bi3n thái thật sự khiến anh lại một lần nữa khựng lại.

Không để cô có cơ hội thoát, anh đưa tay đến nhanh hơn, lau đi giọt nước mắt của cô.
"Tôi đến đây không phải vì theo dõi cô, mà là ba cô kêu tôi đến đây.

Nhưng mục đích chính của tôi đến đây là để gặp được cô." Lý Thế Kiệt hạ thấp giọng hết mức có thể: "Tôi xin lỗi… Vì đã làm chuyện này với cô.

Tôi đến đây chỉ muốn gặp và bảo vệ cô thôi.

Tôi xin lỗi."
Nói xong lời xin lỗi, Lý Thế Kiệt đứng lại một lúc lâu sau.

Trịnh Thu Cúc vẫn không có phản ứng gì, anh nói thêm một lời xin lỗi rồi xoay người rời khỏi phòng.
Giờ phút này, thứ cô cần nhất chính là sự im lặng, cần ở một mình.
Đến khi cánh cửa đóng lại, Trịnh Thu Cúc ngẩng đầu, nhìn cánh cửa đóng kín như đang nhìn vào vô định.

Cô không còn thấy sợ hãi nữa, cô chỉ thật sự không biết tâm tư, tình cảm của mình là như thế nào nữa.