Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2583




 

CHương 2583

Diệp Phi (Phàm) chán nản vội vàng báo cáo mọi chuyện: “M999 xảy ra tai nạn, phi công trúng độc đã hôn mê bất tỉnh, thiết bị ở buồng điều khiển bị đập vỡ, còn có ba cái đồng hồ bấm giờ.”

“Đồng hồ bấm giờ sau ba mươi bảy phút nữa sẽ phát nổ.”

Diệp Phi (Phàm) lau một chút mồ hôi trên trán: “Chúng tôi cần tiếp đất ngay lập tức.”

Đài chỉ huy im lặng trong giây lát, hiển nhiên là bị lời nói của Diệp Phi (Phàm) dọa sợ.

Sau đó, một giọng nam trầm ổn uy nghiêm truyền tới: “Cậu là ai?”

Diệp Phi (Phàm) cuống cuồng hét lên: “Tôi là ai có quan trọng sao, bây giờ hẳn là nên nói cho tôi biết phải làm thế nào chứ?”

Giọng nói trong điện thoại vô tuyến trở nên nghiêm túc: “Chào cậu, tôi là Diệp Hổ Thần, người phụ trách sân bay của Bảo Thành.”

“Bây giờ máy bay đã bị lệch khỏi đường bay, độ cao giảm thấp hơn 500 mét. Cậu phải lái lên ngay bây giờ.”

“Sau đó hạ cánh ở sân bay Lam Thiên bị bỏ hoang tại Bảo Thành, chúng tôi sẽ dọn dẹp đường băng và thực hiện giới nghiêm trong vòng 5 phút nữa.”

“Các chuyên gia xử lý bom cũng sẽ nhanh chóng đến đó.”

Đối phương chỉ thị rất rõ ràng cho Diệp Phi (Phàm): “Vị trí của sân bay Lam Thiên là 23 độ Bắc, 113 độ kinh Đông…”

Diệp Phi (Phàm) gầm lên: “Đã nói là máy móc bị đập nát hết rồi, tôi không thể vận hành nó được.”

Điện thoại vô tuyến lập tức truyền đến lời của Diệp Hổ Thần: “Trước hết kiểm tra nút MCP (Model Control Panel) thử, nhìn xem có dùng được không?”

“Cậu có thể dùng PD để điều khiển tốc độ ở chế độ A/T, dùng HDGEL để chủ động điều hướng bằng tay ở chế độ Roll, dùng V/ điều khiển độ cao theo chế độ Pitch.”

Diệp Phi (Phàm) tự nhiên cảm thấy đau đầu, nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy, đợi mình hiểu ra chắc đã ở trên đường đến suối vàng rồi.

Cho nên đành đáp lại: “Tôi không biết lái máy bay, tôi chỉ biết chơi game, bây giờ ông phổ cập kiến thức cho tôi không thể kịp đâu. Nói cho tôi cách phanh lại và điều chỉnh phương hướng đi đi.”

Tháp điều khiển lại một mảnh tĩnh lặng.

Cô tiếp viên hàng không răng khểnh khẽ lung lay rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Tích tích tích.” Diệp Phi (Phàm) xui xẻo phát hiện, nhiên liệu đang phát ra báo động thảm thiết, tám phần là Lý Hàn U đã sớm đổ nó đi, anh không ngừng được hét lên: “Nhanh nói cho tôi biết phải làm thế nào đi, nhiên liệu không đủ, không còn thời gian nữa.”

“Ầm.” không đợi Diệp Phi (Phàm) nói xong, cửa khoang lại lần nữa mở ra, Lý Nhã Thủy mặt mày lạnh tanh lao đến.

Diệp Phi (Phàm) theo bản năng mở miệng: “Cô giải quyết trên người Lý Hàn U xong…” Lý Nhã Thủy không nhìn Diệp Phi (Phàm) một cái, ngồi xổm người xuống phong tỏa ba cái đồng hồ đếm giờ nhỏ, con ngươi xinh đẹp nhanh chóng quét nhìn một phen.

Một giây kế tiếp, tay cô giơ lên rồi hạ xuống, động tác mau lẹ cắt đứt ba sợi dây đỏ hoặc xanh trên ba cái đồng hồ.

Diệp Phi (Phàm) sợ cong người.

Nhưng anh rất nhanh nhận ra, đồng hồ bấm giờ không hề nổ tung, ngược lại đều ngừng chạy hết.

Hoàn toàn bị tháo dỡ.

Người phụ nữ này quá cường hãn, không chỉ phá bỏ đồng hồ bấm giờ trên người Lý Hàn U mà còn suy một ra mười phá luôn ba cái khác.

Diệp Phi (Phàm) kinh ngạc tột độ.