Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2582




Chương 2582

Bên trong chỉ có một nữ tiếp viên cao gầy khác đang không biết làm thế nào nhìn chăm chăm vào tình hình buồng lái.

Ba phi công tuấn tú nằm bất động trên mặt đất, sắc mặt mọi người đều biến đen, phần lớn là bị trúng độc.

Mà hầu hết các thiết bị đều hư hại, tỏa ra khói xanh nguy hiểm, miễn cưỡng duy trì chế độ lái tự động, chắc chắn là do Lý Hàn U phá hoại.

Phía dưới giàn máy móc, có ba chiếc đồng hồ nhỏ khác, đang kêu những tiếng tíc tắc khoan khoái.

Bốn mươi phút.

Lý Hàn U không hề nói dối, sinh tử của cô ta cột chung với chiếc máy bay này.

Nhưng mà có lẽ cô ta cũng chẳng muốn chết, nếu không đồng hồ trong buồng lái này sẽ không dài hơn cái trên người cô ta.

Dù vậy, tình huống vẫn vô cùng nghiêm trọng.

“Cô đi hỏi thử xem trong hành khách có ai biết lái máy bay, sửa máy bay hoặc tháo.” Diệp Phi (Phàm) nói với nữ tiếp viên cao gầy, vốn định nói tháo đồng hồ đếm giờ, nhưng nghĩ sẽ khiến mọi người khủng hoảng, đành phải thu lại câu nói.

Nữ tiếp viên cao gầy gật đầu liên tục, vội vàng xoay người đi ra nói vào loa phát thanh.

Diệp Phi (Phàm) cũng không dám lãng phí thời gian, lấy ra vài cây kim bạc đã giấu được qua chốt kiểm tra an ninh, đâm mấy cái vào mấy người phi công, cố gắng cứu tỉnh họ để điều khiển máy bay.

Sau đó anh rất nhanh phát hiện, tuy ba người họ trúng độc, trên người cũng còn lưu lại một chút sinh khí nhưng anh phải châm cứu ít nhất ba mươi phút mới có thể cứu tỉnh bọn họ.

Thời gian không đủ.

Diệp Phi (Phàm) chỉ đành dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của họ, sau đó liều chết ngồi vào bàn điều khiển.

“Thưa anh, anh có thể lái máy bay sao?”

Tiếp viên răng khểnh thấy vậy liền sinh ra chút hy vọng: “Như vậy thật tốt quá.”

“Cái này… hồi đại học tôi từng chơi Eagle World.”

Diệp Phi (Phàm) ngượng ngùng xin lỗi, sau đó nhìn nữ tiếp viên yếu ớt lên tiếng: “Nếu không cô thử xem?”

“Ơ.” Nghe Diệp Phi (Phàm) trả lời, nữ tiếp viên suýt té xỉu.

Thấy đối phương cũng không biết lái máy bay, Diệp Phi (Phàm) không lãng phí thời gian nữa, quét sạch những thứ bị vỡ ra, sau đó dùng trí nhớ của mình để phân biệt các loại máy móc.

Nhưng anh nhanh chóng trở nên tuyệt vọng, hoàn toàn không hiểu gì.

Có điều Diệp Phi (Phàm) thử lấy một vài đường dây màu sắc giống nhau nối vào.

Lúc anh đang loay hoay với mấy sợi dây đỏ thì điện thoại vô tuyến đột nhiên truyền đến một vài âm thanh gấp gáp: “M999, M999, nghe rõ xin trả lời.”

Nghe được giọng nói, răng khểnh nhỏ vô cùng sùng bái Diệp Phi (Phàm), thật giỏi.

Nếu như cô biết Diệp Phi (Phàm) là mèo mù vớ cá rán, đoán chừng sẽ té xỉu tại chỗ.

Diệp Phi (Phàm) nắm cái điện thoại vô tuyến đã bị đập bể một nửa, rất sợ nó sẽ không hoạt động được nữa, vội vàng hét vào: “Nghe rõ, nghe rõ.”

“Các người làm sao vậy?”

Điện thoại vô tuyến liên tục truyền đến những tiếng hét đầy tức giận: “Làm sao lại thiết lập trạng thái tự động điều khiển? Đường bay và độ cao cũng sai lệch, gọi các cậu cả chục lần cũng không thèm trả lời.”

Con mẹ nó, các cô xém bị hù chết còn chúng tôi sắp chết thật rồi đây.