Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2581




Chương 2581

“Cút.”

Diệp Phi nhìn thấy người phụ nữ này lại tiếp tục lao đến, dồn sức vào bàn tay.

Anh căn bản chính là muốn đem Lý Nhã Thủy quăng xuống đất, nhưng không ngờ còn chư dùng sức lực. Lý Nhã Thủy liền kiêu lên một tiếng đau đớn, thẳng hướng Lý Hàn U đi tới. Lý Hàn U theo bản năng lấy tay trái đỡ lấy.

Cô vừa chạm vào Lý Nhã Thủy, Lý Nhã Thủy tay phải liền quấn lấy cổ Lý Hàn U như rắn, đồng thời chuyển động thân thể.

“Rắc” một tiếng, cô ta đã bẻ gãy cổ của Lý Hàn U.

“Hự.” Nụ cười trên mặt Lý Hàn U cứng đờ, sức sống trong mắt cứ thế vụt trôi.

Trên mặt cô còn lưu vẻ khiếp sợ, không thể tượng tượng được Lý Nhã Thủy nhu nhược lại là một con sói đội lốt cừu.

Các hành khách trong khoang hạng nhất cũng trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Lý Nhã Thủy.

Diệp Phi (Phàm) sững sờ hồi lâu, người phụ nữ điên này sao có thể mạnh mẽ như vậy?

“Phập.”

Không đợi đám người Diệp Phi (Phàm) kịp phản ứng, Lý Nhã Thủy nhấc tay phải lên.

Sau vài tiếng rắc rắc vang lên cô ấy đã bẻ gãy hai tay, hai chân của Lý Hàn U, đồng thời cũng bẻ trật khớp hàm của cô ta, để đối phương không có cơ hội giãy giụa.

Động tác lưu loát liền mạch không ngừng nghỉ, vô cùng dứt khoát.

Ngay sau đó, đồng tử của Lý Hàn U từ từ giãn ra, mất đi chút ánh sáng cuối cùng.

Cô ta mang theo sự bức bối và không cam lòng từ từ rời khỏi thế gian, chết rồi cũng không thể chấp nhận mình bị lật thuyền trong mương, càng không thể chấp nhận lỡ mất cơ hội lấy mạng đổi mạng.

Nhưng mà, dù tức giận thế nào đi nữa thì Lý Hàn U cũng không thể thay đổi kết cục phải chết.

Lý Nhã Thủy không thèm nhìn Lý Hàn U thêm cái nào, lấy khẩu súng lục ngà voi đeo vào hông, sau đó xé quần áo Lý Hàn U, để lộ ra cái đồng hồ bấm giờ khiến lòng người khiếp sợ.

Cô đặt Lý Hàn U lên ghế ngồi, ngồi xổm xuống kiểm tra đường dây.

“A.” Lúc này hành khách ở khoang hạng nhất mới kịp phản ứng lại, hét lên một tiếng rồi đứng dậy lao ra khỏi cửa.

Diệp Phi (Phàm) tháo dây an toàn ra, theo bản năng cũng muốn chạy đi nhưng sau đó kịp phản ứng lại, đây là máy bay, thực tế là mình không còn chỗ nào để trốn nữa.

Hơn nữa máy bay cũng sắp mất khống chế rồi.

Diệp Phi (Phàm) muốn gọi Lý Nhã Thủy, muốn hỏi mình có thể giúp được gì không, nhưng khi thấy đối phương đang nghiêm túc tháo gỡ chiếc đồng hồ, anh liền biết điều im lặng không quấy rầy cô ấy.

“Mấy người đi trấn an hành khách đi, báo cho họ rằng mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.”

“Anh giúp tôi mở buồng lái này ra, tôi muốn xem tình huống hiện tại như thế nào, tiện thể tìm cách liên lạc với Bảo Thành ở mặt đất.”

Nhìn mấy nữ tiếp viên sợ hãi tới mức không dám động đậy, Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng quyết định, ngay lập tức trở thành trụ cột giúp mọi người bình tĩnh lại.

Lúc này mấy nữ tiếp viên hàng không đầu óc trống rỗng, nghe được lời nói của Diệp Phi (Phàm) liền nhanh chóng thực hiện.

“Thưa anh, buồng lái đã mở.”

Không bao lâu, một nữ tiếp viên có cái răng khểnh chạy tới, báo cho Diệp Phi (Phàm) buồng lái đã mở.

Diệp Phi (Phàm) lập tức theo nữ tiếp viên đó vào trong.