Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2564




Chương 2564

“Đương nhiên, cô ấy cũng giận hờn với ông Tần, cảm thấy ông Tần bị cậu mê hoặc, muốn chứng minh Thiên Sơn Tuyết Ngư không có vấn đề gì.”

“Đúng rồi, sau khi kiểm tra xong bát cánh Thiên Sơn Tuyết Ngư lần trước cũng không phát hiện ra vấn đề gì, Thiên Sơn Tuyết Ngư lần này cũng được kiểm tra.”

“Thành phần của nó giống với nồi canh lần trước, nói rõ cũng chẳng có vấn đề gì.”

Ông ta nhàn nhạt nói: “Hơn nữa hiệu quả của thứ đó rất tốt, vết thương của cô Tần hồi phục rất nhanh, cho nên cô ấy càng nhận định cậu mê hoặc ông Tần.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Trong lòng anh có chút nghi hoặc, lẽ nào lần trước thật sự là mình phản ứng quá kích sao?

Lý Hàn U không hề có ý định hạ độc giết người?

“Diệp Phi (Phàm), đến rồi à? Ngồi đi ngồi đi, vất vả rồi.”

Ông Miêu đưa Diệp Phi (Phàm) vào thư phòng đèn trước mặt bật sáng, Tần Vô Kỵ đang ngồi trên ghế đọc sách lập tức đứng dậy, vẻ mặt ân cần chào hỏi.

“Ông Tần khách khí rồi.”

Diệp Phi (Phàm) cười ra tiếng: “Tôi nên nói ông vất vả mới đúng, cảm ơn ông tối hôm đó đã giúp tôi một chuyện lớn.”

Tần Vô Kỵ cười to: “Chuyện nhỏ mà, không cần đặt trong lòng.”

Diệp Phi (Phàm) khẽ cười: “Chuyện lớn như vậy mà giải quyết nhanh như thế, ông Tần nhất định đã tốn không ít nhân lực vật lực, sao có thể là chuyện nhỏ được chứ?”

“Thật sự không tốn nhân lực vật lực gì đâu.”

Tần Vô Kỵ cười lớn: “Tôi sắp tám mươi tuổi rồi, ở cái tuổi này ấy, không có cái gì cả, chỉ có cái thể diện lớn từng trải này thôi.”

“Chủ sự của năm gia tộc, ba Cơ Thạch gặp mặt chung đều gọi tôi một tiếng ông Tần, gặp riêng cũng gọi tôi một tiếng bác.”

“Hơn nữa, tôi vừa mất một đứa cháu trai, tôi mặt dày đi nhờ bọn họ giúp đỡ, sao bọn họ có thể không nể mặt tôi được chứ?”

“Tôi gọi điện thoại cho Diệp môn chủ, nói với cậu ta nhất định phải cứu được người và thuyền ra.”

“Cậu ta cũng không hỏi gì, trực tiếp đồng ý luôn, sau đó sự việc được giải quyết rồi.”

Khi nói đến các chết của Tần Cửu Thiên, trong mắt ông cụ buồn rầu, sau đó khôi phục lại ôn hòa khiêm tốn.

Diệp Phi (Phàm) cười: “Dù thế nào cũng cần phải cảm ơn ông Tần.”

Tưởng chừng chỉ là một cú điện thoại, nhưng thật ra lại là uy danh nhiều năm của Tần Vô Kỵ, hơn nữa cái uy danh này được tích lũy từ bao nhiêu chiến công mới được.

“Không nói cái này nữa, không nói cái này nữa, nào, khám bệnh đi.”

Tần Vô Kỵ kéo tay Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống sô pha: “Quốc sĩ Diệp, tôi đã chuẩn bị hết tất cả rồi, cậu có thể trị bệnh cho tôi rồi.”

Ông còn liếc nhìn két sắt phía sau bức tường, mấy ngày nay, ông ghi lại tất cả bí mật, mật mã cũng giao cho ông Miêu bảo quản.

“Được, tôi châm cứu cho ông Tần trước, nâng cao lực chiến đấu của cơ thể.”

Diệp Phi (Phàm) không dề dà, sau khi lấy ngân châm trừ độc ra thì châm cứu cho Tần Vô Kỵ.