Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2563




Chương 2563

Cô ấy cười tinh nghịch: “Bây giờ bọn họ quyên góp cho Hiệp hội Hoa Y, thúc đẩy sự phát triển của y học Thần Châu, chắc cậu sẽ không từ chối chứ?”

Thế này cũng được sao?

Diệp Phi (Phàm) hơi mở miệng, không ngờ Tống Hồng Nhan lại có thể nhẹ nhàng hóa giải phòng ngự của mình như vậy, nhưng anh cũng thật sự không tìm được lý do để từ chối.

Anh không thể ngăn cản không cho người ta tài trợ được?

Ông Uông có thể tài trợ một triệu, bọn họ không thể tài trợ sao?

Hơn nữa khi nhắc đến lợi nhuận của Thần Châu, Diệp Phi (Phàm) cũng không thể từ chối được.

“Đúng, đúng, Hồng Nhan nói đúng, chúng tôi tài trợ, quyên góp vì lợi ích chung.”

Tống Vạn Tam và Hàn Nam Hoa nhìn nhau cười: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Diệp Phi (Phàm) bất lực gật đầu: “Vậy thì cảm ơn ông Tống và ông Hàn.”

“Đúng rồi, Diệp Phi (Phàm), đội ngũ mà Hàn Đường rèn luyện vẫn chưa có tên.”

Đột nhiên Hàn Nguyệt nói một câu: “Mấy cái tên mà ông nội đặt quá nhà quê rồi, anh mau giúp tìm một cái tên đi.”

“Lấy tên?”

Diệp Phi (Phàm) ngẩn ra, sau đó phất tay: “Không sợ quyền lực, sinh tồn trong tối tăm, gọi nó là Hắc Binh đi.”

Hai ngày tiếp theo, Diệp Phi (Phàm) không tham ra vào việc thiết kế kế hoạch chi tiết của nhóm người Tống Vạn Tam, phần lớn thời gian đều chữa trị cho con cháu hai nhà Hàn Tống được đưa về.

Thứ nhất là hy vọng những người này nhanh chóng khỏe mạnh, hai là muốn tích lũy thêm một ít bạch mang để chữa trị cho Tần Vô Kỵ.

Diệp Phi (Phàm) rất sùng bái và ngưỡng mộ ông cụ này.

Theo một loại ý nghĩa nào đó, anh và Tần Vô Kỵ đều là Quốc Thổ của Trung Quốc, nhưng giá trị của hai người cách nhau cả hàng nghìn ki lô mét.

Tần Vô Kỵ là tên lửa có thể bay vào vũ trụ, mà anh chỉ là một mô hình mà thôi.

Một người đã diệt trừ được kẻ thù của nước Dương, chiến công hiển hách này, e rằng cả trăm năm cũng không có ai đạt được, cho nên Diệp Phi (Phàm) hy vọng Tần Vô Kỵ có thể khỏe lên.

Hơn nữa sau này khi anh đến Bảo thành điều trị cho bà Diệp cũng cần một ngọn núi để dựa vào.

Chiều ngày thứ ba, Diệp Phi (Phàm) nhận được điện thoại đích thân Tần Vô Kỵ gọi đến, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, mới Diệp Phi (Phàm) đến chữa bệnh.

Diệp Phi (Phàm) lập tức lái xe đến.

Xe vừa đứng ở cửa biệt thự số một, Diệp Phi (Phàm) đã thấy ông Miêu ra đón tiếp, sau đó anh cười đi cùng ông Miêu vào sảnh lớn.

Tần Mục Nguyệt đang ở sảnh lớn uống canh, thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện thì sắc mặt khẽ biến, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng, hừ một tiếng rồi tiếp tục uống nốt canh cá trong bát.

Mũi Diệp Phi (Phàm) khẽ động, phát hiện lại là mùi của Thiên Sơn Tuyết Ngư.

Anh khẽ nhíu mày.

“Sau khi Lý Hàn U trở về, Từ Hàng Trai lại cho người mang đến một con Thiên Sơn Tuyết Ngư tặng cho ông Tần.”

“Nhưng lần trước ông Tần đã được cậu nhắc nhở, ngay cả đơn thuốc mà cậu kê cũng có hiệu quả, ông ấy cũng không dám động vào Thiên Sơn Tuyết Ngư nữa.”

Ông Miêu nhìn ra ý nghĩ của Diệp Phi (Phàm) nên nói một câu: “Cô Tần có khuyên mấy lần, nhưng ông Tần cũng không động vào, mà loại Tuyết Ngư này lại không thể để được lâu, nên cô Tần tự mình nấu canh uống.”