Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2548




Chương 2548

Ông ta cười hét lên: “Dáng vẻ của các người, quá không phải là người rồi đấy?”

“Kim Đồ Cường, các người không tuân theo quy tắc, nói một đằng làm một nẻo, tống tiền, còn nói những lời này, không biết xấu hổ sao?”

Hàn Nguyệt vẫn luôn khó tính: “Ông có tin nếu như làm tôi đây tức giận, tôi sẽ nhốt hết các người không.”

Theo tiếng hét, xung quanh xuất hiện rất nhiều tinh nhuệ Hàn Tống, tràn đầy sát khí nhìn đám người Kim Đồ Cường và Trần Thần Hi.

“Cô Hàn, nền tảng của các người tốt đấy, đã mất nhiều người ở khu tam giác như thế rồi, lại bị bắt ba trăm người, còn có nhiều tử sĩ như vậy, nội tình phong phú nha.”

Ánh mắt Kim Đồ Cường tùy ý càn quét Hàn Nguyệt: “Chỉ là cho dù có đến nhiều hơn thì cũng chỉ là một đám vứt đi mà thôi.”

Hàn Nguyệt còn muốn nói nữa, Hàn Nam Hoa lại phất tay ngăn lại, sau đó nhìn Kim Đồ Cường nói: “Kim Đồ Cường, anh cũng được xem là một nửa thương nhân, không biết làm việc gì cũng phải để lại một đường, sau này còn gặp lại sao?”

Giọng điệu của ông trầm xuống: “Các người làm việc tuyệt tình như thế, không sợ sau này có ngày nào đó gặp báo ứng sao?”

“Ông Hàn, mọi người đều là người giang hồ, đừng nói lung tung nữa, ông không cảm thấy những lời ông vừa nói, đến cả ông cũng không tin sao?”

Kim Đồ Cường nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Báo ứng? Báo ứng cái gì? Nếu thật sự có báo ứng thì Hàn Nam Hoa ông có thể phát tài sao?”

“Tôi chỉ nói một câu, ông có muốn ba trăm người kia nữa không?”

Ông ta rất kiêu ngạo: “Các người tiêu nhiều, chúng tôi còn tiêu nhiều hơn, hơn nữa lần này đánh thổ hào không kém gì kiếm lời kếch xù trong hai mười năm.”

Tống Vạn Tam không thèm nâng mắt lên: “Mỗi người một triệu, ông nghĩ chúng tôi là máy rút tiền à?”

“Anh Tống, lấy được mấy trăm triệu tiền mặt quả thật rất khó, hơn nữa các anh đã bị tịch thu rất nhiều tài sản rồi.”

Trước khi Kim Đồ Cường định nói, Trần Thần Hi vẫn luôn cười nhạt đặt cặp chân dài xuống, mỉm cười ngọt ngào với nhóm người Tống Vạn Tam nói: “Nhưng chỉ cần các người chân thành muốn cứu người, có tiền, thì sẽ có cách cứu người có tiền, không tiền thì sẽ có cách cứu người không tiền.”

“Số tiền chuộc mấy trăm này này không nhất định phải lấy tiền mặt, có thể chuyển thành cổ phần của nhà họ Hàn và nhà họ Tống.”

“Cậu Kim nói, nếu như các người sẵn sàng cho Kim thị ba mươi phần trăm trong tập đoàn, cậu ấy sẽ lập tức tha cho ba trăm thành viên Hàn Tống.”

“Đồng thời, còn đưa mười bốn con tàu lớn và sáu mươi bảy thi thể trở về.”

“Nếu như bảo vệ các người trong khu tam giác, còn cho phép các người có thể đầu tư tiếp.”

Ánh mắt của bà ta liếc qua móng tay màu đỏ: “Đương nhiên, những khoáng mạch và mười bốn con tàu lớn đó sẽ không thể trả về.”

“Các người còn thật sự không biết xấu hổ mà.”

Hàn Nguyệt nghe thấy vậy thì vỗ bàn, trong mắt cô ấy tràn đầy lửa giận: “Tống tiền chúng tôi với con số thiên văn, sau đó lại lấy số tiền này để mua cổ phần, còn muốn ba mười phần trăm cổ phần của hai nhà, các người thật là càng ngày càng không biết xấu hổ mà.”

“Bà có biết hai nhà Hàn Tống có bao nhiêu tài sản không? Nhẹ nhàng nói một câu mà muốn lấy mất ba mươi phần trăm sao?”