Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2536




Chương 2536

Cô gái áo trắng tầm hơn hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng trẻo, thân hình cũng vì ăn chay quanh năm mà rất mảnh mai, mỗi một cử động của cô ta đều toát lên một khí chất lạ thường.

Chỉ là tư thế không nhiễm bụi trần của cô ta cũng vô thức mang đến một cảm giác cao cao tại thượng.

“Diệp Phi (Phàm), đồ khốn nạn.”

Tần Mục Nguyệt nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện, lập tức kích động, vô cùng tức giận hét lên: “Mày giết chết anh trai tao, làm bị thương chân tao mà còn dám đến đây sao?”

“Người đâu, ném tên khốn kiếp này ra ngoài cho tôi, bắn chết nó đi.”

“Giết chết nó, giết chết nó để báo thù cho anh trai tôi, cùng lắm thì tao cùng chết với mày.”

Cô ta còn kích động giật lấy súng của vệ sĩ.

Vệ sĩ của nhà họ Tần sợ hãi, vội vàng né tránh.

Diệp Phi (Phàm) thở dài, Tề Khinh Mục nói rất đúng, trong mắt Tần Mục Nguyệt, Đường Hải Long còn trong sạch hơn mình gấp mười lần.

“Láo.”

Không đợi Tần Mục Nguyệt giãy dụa đứng dậy, sắc mặt Tần Vô Kỵ đã chìm xuống, nghiêm giọng mắng: “Ở Cửu môn thẩm vấn đã sớm chứng minh sự trong sạch của Quốc sĩ Diệp rồi, làm gì còn là hung thủ giết người chứ?”

“Hơn nữa hôm qua Quốc sĩ Diệp còn liều mạng cứu ông, hôm nay vết thương còn chưa khỏi đã đến đây khám bệnh cho ông.”

“Cháu xúc phạm đến ân nhân của ông như vậy, không phải là muốn nhà họ Tần bị người đời chỉ trích là vong ân phụ nghĩa sao?”

“Xin lỗi, lập tức xin lỗi Quốc sĩ Diệp đi.”

“Nếu như cháu không xin lỗi, ông sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà họ Tần.”

Tần Vô Kỵ dứt khoát nhanh gọn: “Nhà họ Tần chúng ta không cần loại con cháu không biết đạo lý không phân đúng sai như cháu.”

Thấy Tần Vô Kỵ tức giận, mọi người xung quanh đều im lặng, cơn tức giận của Tần Mục Nguyệt cũng lập tức tiêu tan, trên mặt lộ ra sợ hãi.

Tuy nhiên bác sĩ áo trắng chữa trị vết thương cho Tần Mục Nguyệt lại không hề sợ hãi, cô ta cười tươi đứng lên, xoa dịu cơn tức giận của Tần Vô Kỵ: “Ông Tần, Mục Nguyệt chỉ là nhất thời kích động, nói năng không suy nghĩ, trong lòng không có ác ý gì cả.”

“Ông không cần phải quan tâm đến con nhóc này.”

“Đương nhiên, em ấy mắng chửi Quốc sĩ Diệp như vậy cũng không được lịch sự, quả thật nên nói xin lỗi.”

Cô ta quay đầu nhìn Tần Mục Nguyệt nói: “Mục Nguyệt, xin lỗi Quốc sĩ Diệp đi.”

Mí mắt Tần Mục Nguyệt giật giật, khuôn mặt xinh đẹp rất không muốn, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi nói: “Diệp Phi (Phàm), xin lỗi.”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Cô nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”

Bác sĩ áo trắng khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy Diệp Phi (Phàm) không biết làm người.

“Xin lỗi.”

Tần Mục Nguyệt rất tức giận, trong cổ họng hét lên một tiếng: “Tôi xin lỗi vì hành động vừa nãy của tôi đối với anh.”

Diệp Phi (Phàm) nhàn nhạt nói: “Nể mặt ông Tần, lần này tôi tha cho cô, cũng hy vọng việc này thật sự đã trôi qua rồi.”