Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2535




Chương 2535

Nhưng một khi sự việc kết thúc, cô thể nào cũng bị cậu ta vứt bỏ.”

“Hay nói cách khác, giấc mộng làm mợ chủ Diệp của cô đã tan thành mây khói.”

Lời nói của ông ta tàn khốc truyền đến tai cô ta: “Cô căn bản là không có tương lai.”

Ánh mắt của Tề Khinh Mục khẽ kích động, sau đó cô ta bèn trấn tĩnh lại tâm trạng. Cô ta biết lời của Diệp Trấn Đông là đúng, bà cụ sẽ không bao giờ cho phụ nữ bẩn thỉu bước vào cửa cho dù cô ta có hết lòng vì nhà họ Diệp.

Tâm trạng của cô ta không tốt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Ông muốn lôi kéo tôi?”

“Khảo sát cô xem cô có tố chất làm mợ chủ không?”

Diệp Trấn Đông nói xong câu đó bèn quay người rời đi.

Gần như cùng lúc đó, Diệp Phi lái xe đến biệt thự số 1 Nam Lăng. Xe còn chưa dừng lại, bốn phía liền xuất hiện chớp nhoáng bóng người, sáu người đàn ông mặc vest liền vây quanh xe, chĩa súng vào Diệp Phi đang ngồi trong xe.

Một người đàn ông đứng đầu hét lên: “Ai?”

Diệp Phàm hạ cửa kính xe xuống, hướng phía người đối diện nho nhã nói: “Tôi là Diệp Phi, phiền thông báo với ông Tần một tiếng, hôm nay tôi đến khám bệnh cho ông ấy.”

“Quốc sĩ Diệp, xin lỗi vì đã không đón tiếp được từ xa.”

Diệp Phi (Phàm) vừa mới bước xuống xe được hai phút, Tần Vô Kỵ đã đích thân ra nghênh đón, vẫn gọn gàng và sảng khoái như mọi khi: “Trên người Quốc sĩ Diệp có vết thương, nên trị thương cho tốt trước đã, không nên vội đến khám bệnh cho ông già này.”

Giọng điệu của Tần Vô Kỵ vừa từ trách vừa quan tâm: “Nếu như việc chữa bệnh cho tôi mà làm chậm trễ thương thế của Quốc sĩ Diệp, vậy tôi sẽ phải áy náy hết cả cuộc đời này mất.”

“Ông Tần nặng lời rồi.”

“Tôi đã ngủ một ngày một đêm, vết thương của tôi đã khỏi đến bảy tám mươi phần trăm rồi, chữa bệnh cho ông một chút cũng sẽ không bị cản trở gì cả.”

Diệp Phi (Phàm) nắm chặt đôi bàn tay kia: “Ông đã đóng góp cho đất nước bao nhiêu năm nay, một ít đóng góp của tôi có đáng là gì đâu chứ.”

“Quốc sĩ Diệp thật sự có lòng rồi.”

Tần Vô Kỵ kéo Diệp Phi (Phàm) đến biệt thự số một: “Được, không nói những lời khách sáo như này nữa, mời, mời vào trong.”

Diệp Phi (Phàm) tươi cười đi vào.

Lời nói của Diệp Trấn Đông và Tề Khinh Mục có tác động rất lớn đến Diệp Phi (Phàm), chỉ là trong lòng anh vẫn luôn chống đối với việc Tần Vô Kỵ muốn giết mình.

Anh không muốn trong lòng mình có nghi ngờ như thế với ông cụ, không muốn anh hùng của đất nước phải đổ máu với rơi nước mắt.

Nếu như không làm rõ được chuyện mượn đao giết người này, Diệp Phi (Phàm) đoán rằng những ngày này sẽ rất rối rắm đây.

Sau khi suy nghĩ xong, anh trực tiếp đến khám bệnh cho Tần Vô Kỵ.

Nếu như Tần Vô Kỵ thật sự có loại bệnh như ông ta nói, vậy thì Diệp Phi (Phàm) sẽ đồng ý tiếp tục tin tưởng ông ta.

Nếu như ông ta không mắc loại bệnh đó, vậy sau này Diệp Phi (Phàm) sẽ phải có sự phòng bị ông ta rồi.

Diệp Phi (Phàm) đi theo Tần Vô Kỵ vào biệt thự số một, ngay sau đó đã thấy có rất nhiều người đang ngồi trong sảnh lớn, người rõ ràng trong số đó chính là Tần Mục Nguyệt đang chống nạng.

Toàn thân cô ta màu đen, ngồi trên xe lăn, hai chân để trần, ngồi trước mặt cô ta là một nữ tu mặc áo choàng trắng đang kiểm tra vết thương cho cô ta.