Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2534




Chương 2534

“Vẫn còn non lắm.”

Diệp Trấn Đông không chút để ý: “Cô có thể tiếp tục nghĩ xa chút nữa.”

“Dương Bá Cục, Diệp Phi Dương?”

Tề Khinh Mục vô tình bất giác đứng lên: “Là do Uông Kiều Sở bày trò?”

Vừa nói ra, ba chữ Uông Kiều Sở liền trở nên rõ ràng. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mâu thuẫn giữa Diệp Phi và nhà họ Diệp là do Uông Kiều Sở lợi dụng Trần Tiểu Nguyệt tới khơi mào.

Chỉ là Uông Kiều Sở đã bị nhốt vào trong, nhưng lẽ nào anh ta bị nhốt rồi mà kế hoạch không bị hoãn lại, mà tiếp tục từ anh ta từ từ mở rộng cái bẫy. Nếu đúng như vậy thì tên khốn kia thật quá nham hiểm.

“Tôi không biết đó là ai, và rất khó để tìm ra, bởi vì chỉ nhìn thấy bóng của 5 người”

Diệp Trấn Đông sau khi ăn xong hạt dưa liền lấy hết vỏ ra, bàn tay nắm chặt nghiền nát chúng thành bột.

“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nước ở Long Đô rất sâu. Cô vốn nghĩ đã đến được tận cùng rồi, nhưng thật ra vừa rồi mới chỉ là bờ biển thôi.”

“Cô nghĩ rằng một trăm mét là đủ sâu. Thực ra nó có thể là một nghìn mét, chục nghìn mét, cho nên ở Thần Châu này còn có khối kẻ là thổ địa, đừng hòng tự cho mình là thông minh.”

“Đường Bình Phàm và những người khác đã trải qua nhiều kết cục, còn nhiều hơn cô ăn cơm đấy.”

“Các người tâm cao khí ngạo, chắc không chịu nổi đả kích.”

Trong lúc nói chuyện, ông ta đem bột phấn rải lên một chậu hoa hồ điệp, lấy làm chất dinh dưỡng cho nụ hoa.

Tề Khinh Mục không nói gì nữa. Cô ta đang ngẫm nghĩ về những lời Tề Trấn Đông nói.

Lúc sau, sự cao ngạo trong mắt cô ta giảm đi vài phần, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.

Diệp Trấn Đông lại nói: “Cô làm cho Diệp Phi không chữa bệnh cho bà chủ Diệp là hy vọng Diệp Cấm Thành có thể thuận lợi lấy được tài sản sao?”

“Đây là một câu trả lời hay đấy.”

Giọng điệu Tề Khinh Mục kiên định: “Nếu anh ta đi chữa bệnh, sẽ xảy ra nguy hiểm lớn.”

“Tôi và Diệp Phi (Phàm) tuy lập trường bất đồng, không ít hành động của anh ta ở trong mắt tôi cũng là cổ hủ và ngu xuẩn, đối với ông nhiều ít vẫn là thưởng thức anh ta.”

“Ít nhất anh ta sẽ vì người phụ nữ mình thích mà không quan tâm đến mọi thứ.”

“Điểm ấy tôi và Diệp Cấm Thành đều không làm được.”

“Cho nên tôi hy vọng anh ta còn sống, làm cho anh ta đáng quý hơn một chút.”

Diệp Cấm Thành sẽ không bằng mọi giá đứng ra bảo vệ cô ta mà chọn một người đàn ông mạnh mẽ bẻ cổ tay mình. Đây quả thực là sự lựa chọn hợp lý nhất. Đổi lại là cô ta cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng điều này không tránh khỏi làm cho lòng cô ta nổi lên vài phần mất mát.

Diệp Trấn Đông thản nhiên nói: “Thật hiếm khi thấy cô có tâm như vậy.”

“Đông Vương, tuy ông và tôi đều là người của Diệp Đường, nhưng lập trường ít nhiều có phần đối địch.”

Tề Khinh Mục nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trấn Đông: “Ông nhắc nhở tôi như vậy rốt cuộc có mục đích gì?”

“Xảy ra sự việc này, cô không những bị nhà họ Tề xóa tên, còn có thể bị nhà họ Diệp cự tuyệt.”

Diệp Trấn Đông phủi phủi tay bình tĩnh nói: “Diệp Cấm Thành hiện tại chưa đoạn tuyệt quan hệ với cô, chính là hy vọng cô sẽ tự gánh vác, tránh gây phiền phức.”