Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 45: Kết quả




“Người anh em, không cần giết người, tôi có thể giúp anh lấy được nơi này.” Trương Bá Sinh vỗ vỗ tay vào bả vai của Trình Tiêu.

“Anh?” Trình Tiêu dò xét nhìn Trương Bá Sinh.

Tuy đều là bậc con cháu của nhà họ Trình nhưng Trình Tiêu không được hưởng phúc từ người bề trên, anh ta đi theo bố mình vào nam ra bắc, dốc sức làm ăn khắp nơi, vậy mà anh ta có thể dê dàng nói giết chết hai người anh em của mình, chứng tỏ anh ra đã có nhiều kỉnh nghiệm và sự hiểu biết.

Trình Tiêu phát hiện ra anh ta không thấu hiểu người đàn ông trước mắt, thấy người này với mình giống nhau, đều cợt nhả, nhưng Trình Tiêu chắc chắn người này ác hơn anh ta, khi chính anh nói muốn giết hai người anh em, bất kể người nào, ngay cả trùm buôn ma túy coi mạng người như cỏ rác cũng sẽ để lộ ra ý muốn, hoặc là khen ngợi, hoặc là nói điều gì khác.

Nhưng người này, cái gì cũng không nói!

Như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là người này đang nói giỡn với anh ta, hoặc là người này đã trải qua chuyện này, thấy nhiều thành quen.

Trình Tiêu nhìn Trương Bá Sinh, mà Trương Bá Sinh cũng nhìn Trình Tiêu, chỉ trong một khoảnh khắc, Trình Tiêu kinh ngạc phát hiện ra sự sợ hãi trong lòng mình.

Anh ta rốt cuộc là aỉ!

Trình Tiêu tự hỏi trong lòng, trong vài giây, anh cảm thấy hít thở không thông.

“Thế nào người anh em, tôi giúp anh lấy được nơi này, từ nay về sau anh chính là người lèo lái nhà họ Trình.” Trương Bá Sinh lại mở miệng nói.

Mãi cho đến khi Trương Bá Sinh lên tiếng, Trình Tiêu mới cảm nhận được hơi thở bị đè nén được loại bỏ, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao lại giúp tôi?” Trình Tiêu khó hiểu hỏi.

“Vì vợ của tôi.” Trương Bá Sinh nói trắng ra mục đích của anh: “Đợi sau khỉ anh tiếp nhận nhà họ Trình, anh phải xác nhận cùng một chiến tuyến với vợ tôi, nếu có kẻ uy hiếp vợ tôi xuất hiện, anh phải dốc hết toàn lực ra tiêu diệt.”

Trình Tiêu cúi đầu không nói gì, suy nghĩ.

“Anh hãy nghĩ xem, nếu chỉ dựa vào cách của anh, đơn giản là đánh một canh bạc, gặp may thì anh thắng, nếu như thua, kết quả như

thế nào hẳn là anh biết rõ hơn tôi, đúng không?1′ Trương Bá Sinh cầm lấy bình rượu, rót một ly rượu trên bàn cho Trình Tiêu, sau đó cầm lấy ly rượu của mình, đợi Trình Tiêu trả lời.

Trình Tiêu ỉm lặng suy nghĩ, khoảng mười giây sau, anh ta ngẩng đầu lên, cầm lấy ly rượu trên bàn, cụng vào ly rượu trong tay Trương Bá Sinh.

Ly rượu phát ra âm thanh trong trẻo.

“Hợp tác vui vẻ.” Trình Tiêu cười với Trương Bá Sinh.

“Tất nhiên.” Trương Bá Sinh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Mẹ Vương Vũ ngồi khoanh tay trên bàn, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Tôi nói Lâm Thùy Hân này, dù sao cô cũng là đại diện của nhà họ Lâm, cô lấy mấy món đồ không ra gì đưa cho ông cụ Trình phải không?”

Vương Vũ cũng hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi thật sự mất mặt thay cho người nhà họ Lâm, tôỉ thấy cô là Tổng giám đốc Lâm Thị, đừng làm nữa, không được tích sự gì.”

“Xoảng”

Một âm thanh giòn tan vang lên, là tiếng ly thủy tinh trên bàn rớt xuống mặt đất vỡ toang.

Trương Bá Sinh dùng tay không nhìn về phía Vương Vũ, vốn dĩ Vương Vũ đang hung hăng, thấy như vậy thì sợ hãi không dám nói tiếp nữa.

Lâm Hải đang ở một bên thấy vậy, mím môi cười trộm.

Trương Bá Sinh đứng lên, anh dùng ánh mắt không hờn giận nhìn vào mắt Vương Vũ: “Ai nói chúng tôi tặng mấy món đồ xấu, mở to cặp mắt chó của anh ra mà nhìn xem!”

Chủ nhân của căn phòng, ông cụ Trình đang ngồi một bàn, thì thầm to nhỏ, ông cụ Trình và ba người học trò dều tự đưa ra ý kiến, sau đó mới đề xuất Trình Quang và Trình Minh, xem hai người bọn họ ai xứng đáng trở thành người quản lý nhà họ Trình sau này.

Vê phần Trình Tiêu, trực tiếp bị ba người kia bỏ qua.

“Tôi cho rằng đứa nhỏ Trình Quang này không tệ, thầy à, cây nhân sâm hoang dã này, lúc trước tôi cũng đã nghe nói qua, khoảng bốn mươi năm, người muốn mua nhiều như cỏ, nhưng lại bị đứa nhỏ Trình Quang này mua được, chưa nói cần bao nhiêu mối quan hệ, cái chính công sức bỏ ra rất lớn, chúng ta không thể chỉ xem xét năng lực mà quên đi chữ hiếu.”

Người vừa nói chuyện chính là một lãnh đạo của tỉnh Ninh Thuận, Tiêu Trọng.

“Tôi cảm thấy thằng nhỏ Trình Minh này cũng có khả năng.” Chỉ huy quân sự tỉnh Ninh Thuận là Ninh Khánh Hữu nói: “Cả nước H, người được thầy Hậu Kiệt nhận làm học trò ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay, đó là bởi vì yêu cầu của thầy Hậu rất cao, người bình thường khó có thể đạt được, đứa nhỏ Trình Minh này, có tài năng, lại chăm chỉ, rất tốt.”

“Còn anh? Anh thấy thế nào?” ông cụ Trình không tỏ thái độ, nhìn vào một người học trò khác, anh ta là trùm kỉnh doanh ở tỉnh Ninh Thuận, tên là Đỗ Huy.

Đỗ Huy là một người đàn ông trung niên chững chạc, vẻ ngoài bình thường, anh ta cười khổ: “Thầy à, thầy muốn lựa chọn hai đứa nhỏ này, vào quân đội hay là theo chính trị, tóm lại đâu đến lượt tôi nói.”

Lời Đỗ Huy nói là lời chân thật, người làm ăn buôn bán cho dù giàu cỡ nào, đối với quyền lực ở trước mặt, cũng chỉ như tờ giấy trắng.

“Đưa ra ý kiến là tốt rồi.” ông cụ Trình nâng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi vài hơi, nhấp ngụm nhỏ.

“Tôi cảm thấy, Trình Quang là tốt nhất, đứa

nhỏ này có đầu óc và biết chừng mực.” Đỗ Huy nói.

Ông cụ Trình gật đầu, hít sâu một hơi.

“Thầy à, thầy đã quyết định fôỉ ạ?” Ninh Khánh Hữu hỏi.

“ừm.” Ông cụ Trình trả lời.

Tuy bọn họ nói khẽ, âm thanh trò chuyện không lớn, nhưng ai đang ngồi dều biết rõ bọn họ đang nói tới chuyện gì, hiện tại nhìn dáng vẻ của ông cụ Trình, rõ ràng là đã quyết định, điều này khiến cho mọi người đều trở nên lo lắng, trong cuộc trò chuyện vừa rồi, rất nhiều người đã chia phe.

Trình Quang và Trình Minh ngồi ở trên bàn, lòng bàn tay hai người đổ đầy mồ hôi vì lo lắng, quyết định của ông cụ Trình sẽ ảnh hưởng đến một đời của họ.

Ánh mắt của ông cụ Trình nhìn chăm chú vào nhiều người, từ từ chuyển qua trên người Trình Minh, giây phút này, Trình Minh cảm thấy trái tim mình đập mạnh, ánh mắt vui sướng.

Nhưng mà ông cụ Trình lại thở dài, khiến cho trái tim của Trình Minh như bị người ta thô bạo ném rớt xuống.

Ánh mắt của ông cụ Trình, rốt cuộc lại nhìn

lên người Trình Quang.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

“Xong rồi! Xong rồi!1′ ở phía bàn của nhà họ Lâm, Vương Vũ gầm lên với chất giọng khàn khàn, mang theo cảm giác sắp được giải thoát khỏi sự trói buộc.

Trên mặt mẹ Vương Vũ cũng lộ ra vẻ đắc ý, không chút khách sáo nói: “Lâm Thùy Hân, chúng ta phải tính toán sổ sách trong ngày hôm nay”

Nhưng Lâm Hải vẫn tỏ ra thờ ơ như không có gì.

Trình Tiêu khó hiểu nhìn về cái bàn ở góc phía đông, Trương Bá Sinh đang chậm rãi đi qua đó, anh ta rất muốn biết người này có cách nào giúp mình hôm nay được chọn lựa.

Trong lòng Trình Quang tràn đầy kích động, bởi vì anh ta biết, từ hôm nay trở đỉ, số phận của anh ta đã được thay đổi hoàn toàn, tại khu vực Ninh Thuận, cái tên Trình Quang của anh ta sẽ được tất cả người của giới thượng lưu ghi nhớ!

“Quang.” Trình Quân mở miệng, tuy giọng nói già nua nhưng vẫn rất oai nghiêm.

“Ông nội.” Trình Quang vội vàng đứng dậy, cúi đầu.

“Ngồi xuống đi.” Trình Quân ấn vai anh ta xuống, đợi sau khi Trình Quang ngồi xuống rồi, ông ta tiếp tục nói: “Quang này, ông và ba người chú của cháu đã bàn bạc một chút rồi, nhà họ Trình chúng ta, cháu là người tài giỏi nhất, em trai cháu còn nhỏ, còn đang đỉ học, không thích hợp dấn thân ra ngoài, nhưng mà, cháu cũng đã tới lúc lấy vợ gả chồng.”

Trình Quân nói đến đây, cơ bản tất cả mọi người đều đã hiểu được kết quả lần tuyển người này, Trình Quang sẽ là người lèo lái nhà họ Trình tronq mấy mươi năm tới!