“Cho tôi ít tỏi thôi!” Khổng Tú mở phần mềm chứng khoán trên máy tính bảng: “Tôi muốn xem thử, anh dựa vào điều gì mà ngồi ở đây làm bộ làm tịch, tôi nói tới cái cổ phiếu đó…”
Giọng của Khổng Tú lúc này đột ngột dừng lại.
Lúc này, trên máy tính bảng trước mặt anh ta, cổ phiếu có số hiệu 08752X đã chuyển từ màu đỏ tươi sang màu xanh lá cây chói mắt, đây là biểu tượng của việc ngưng giảm, nói cách khác, toàn bộ số tiền đầu tư vào cổ phiếu này sẽ bị kẹt chặt bên trong, không thể rút ra.
Đây…Khổng Tú hít sâu một hơi, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được: “Không thể! Không đời nào!”
“Không gì là không thể.” Trương Bá Sinh cười khẽ một tiếng, lúc này điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy, tăng âm lượng, giọng nói trong điện thoại vang lên.
“Sếp, cổ phiếu này tệ hơn tôỉ nghĩ. Tôi tưởng mất ba tỷ để mua, nhưng chỉ lên tới bảy trăm triệu, bên kia đã không chờ nổi nữa, trực tiếp đóng cổng cổ phiếu, dũng cảm thế này, chắc chỉ có những người mới tốt nghiệp, chiêu
trò lừa đảo này cũng quá nghiệp dư rồi.”
Cơ thể của Khổng Tú khẽ run lên, giọng nói trong điện thoại như một chiếc gai đâm thẳng vào tỉm anh, kiến thức lý thuyết mà anh tự hào lại chỉ là tân bỉnh trong mắt người khác, không đáng nhắc tới sao?
“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, cô thu xếp người đỉ đòi lại tiền đi, kéo những người phía sau ra, chuyện này cô xem rồi tự mình xử lý đi.” Trương Bá Sinh cúp điện thoại, cũng không sai bảo Khổng Tú làm gì, giống như sự đánh cược vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Bầu không khí trong phòng bỗng im lặng đến kỳ lạ, Khổng Tú ngồi sang một bên, trên mặt đều là vẻ khó xử.
Tần Như nhìn trái rồi lại nhìn phải, cũng không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Giáo sư về rồi!” Tần Như bật dậy khỏi sofa nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi cầm theo túi rau đang bước vào nhà, dáng đi thẳng tắp, cả người toát ra khí chất khó tả.
Tần Như vui vẻ đi tới, nhận lấy đồ ăn từ
người đàn ông trung niên: “Giáo sư, thầy về rồi, đây là người mà con đã nói với người, Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh, đây là thầy của…”
“Xỉn chào, chúng ta lại gặp nhau.”
Trương Bá Sinh mỉm cười với đối phương.
“Là cậu…Hóa ra là cậu…” vẻ mặt người đàn ông ngơ ngác, lẩm bẩm nhìn Trương Bá Sình.
Tần Như nhìn bộ dáng của hai người, rất khó hiểu: “Giáo sư, thầy quen Trương Bá Sinh sao?”
“Thầy không quen.” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Thầy không biết tên cậu ấy là Trương Bá Sinh, thầy chỉ biết tên gọi khác của cậu ấy”.
“Tên khác?” Tân Như vô thức nhìn Trương Bá Sinh, lại nghe thấy giọng nói của giáo sư bên tai.
“Vị thần của Phố Wall, người được sinh ra khỉ thị trường chứng khoán tài chính quốc tế sụp đổ, đã sử dụng 1,3 triệu lượng vàng để hoàn thành 18 giao dịch cổ phiếu chỉ trong vòng hai tháng. Hai tháng sau, anh ấy đã huy động được 150 triệu để mở các vị trí cho quỹ đầu tiên được sử dụng để bán dĩa, đã thiết kế một mô hình
hoạt động quỹ phức tạp.
Trong khỉ bán khống các CDO đang nguy hiểm, anh ấy mua luôn các CDS giá rẻ. Khi tất cả mọi người nghĩ rằng anh âỳ sẽ thất thoát, nhưng anh ấy đã đảo ngược tình thế thành công và tăng lợi nhuận của mình lên đêh 50%! Vào thời điểm đó, anh ấy trở thành một huyền thoại ở Phố Wall và thành lập quỹ đầu cơ vĩ mô của riêng mình, dẫn đầu thế giới tính đến thời điểm hiện tại, chưa từng lung lay. Khi đó, anh ấy mới mười chín tuổi. Thầy vinh dự được gặp anh ấy một lần. Anh ấy nói với thầy rằng lý do gặp thầy bởi vì thầy đã tham gia từ thiện và không đòi hỏi đền đáp bất kì điều gì. Đến bây giờ thầy mới được biết tên thật của cậu ấy là Trương Bá Sinh ir
“Vị thần phố Wall…” Ánh mắt của Tần Như kinh ngạc nhìn Trương Bá Sinh, cô không hề hoài nghỉ lời giáo sư nói, bởi vì giáo sư, căn bản không cần thiết phải lừa gạt cô.
“Đúng vậy.” Người đàn ông trung niên thở dài: “Anh ấy là huyền thoại của cả Phố Wall, nhưng vào thời điểm anh ấy tỏa sáng nhất, anh ấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Anh ấy đã tặng miên phí toàn bộ tài sản ròng của mình cho Hội chữ thập đỏ để sử dụng với mục đích giúp đỡ trẻ em ở các vùng núi nghèo.”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn Trương Bá Sinh, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng, đây là ông dùng ánh mắt của một người đỉ trước để nhìn ngắm người trẻ tuổi. Anh rất may mắn khi ở Đại Nam, trên tổ quốc của mình, có một người như Trương Bá Sính nằm trong tổ chức từ thiện và không cần phải báo đáp.
“Quyên góp toàn bộ…” Tần Như lúc này hoàn toàn không nói nên lời, cho tới nay cô đều cho rằng mình là người rất nhiệt tình trong công việc từ thiện, nhưng hiện tại cô mới nhận ra so với Trương Bá Sinh, cô chỉ có thể nói những gì mình đã làm được, chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
“Như, không ngờ con và Trương Bá Sinh lại gặp nhau, nếu như thầy đoán không sai, hai người có lẽ quen nhau ở Viện Phúc Lợi?” Người đàn ông trung niên nhìn Tân Ngọc cười nói.
“Dạ.” Tân Như đặt hai tay trước bụng dưới, gật đầu.
“Được fôỉ, đừng đứng nữa. Hòm nay tôi mua một ít nhân, chúng ta gói há cảo, Trương Bá Sinh. Tôi hiện đã rút lui khỏi giới tài chính cũng lớn tuổi hơn cậu, bé Như cũng giống như là con gáì tôi. Từ giờ trở đỉ, chúng ta chính là người một nhà, tôi sẽ gọi thẳng tên cậu, nếu cậu không chê thì có thể gọi tôi là chú Tôn. “Người
đàn ông giơ thức ăn trong tay lên, cười nói.
,rDạ được, chú Tôn.” Trương Bá Sinh mỉm cười “Con lăn vỏ nhanh, nên hai người gói nhé.”
“Được!” Người đàn ông trung niên thành sảng khoái đáp một tiếng: “Như, mau tới giúp.”
“Vâng.” Tân Như cúi đầu, đỏ mặt đi theo phía sau cô giáo đi vào phòng bếp, Tần Như vươn bàn tay nhỏ kéo ống tay áo của giáo sư: “Giáo sư, thầy đang nói cái gì vậy, gì mà người một nhà chứ.”
“Haha, đây không phải là chuyện sớm muộn sao?”
Trương Bá Sinh ăn cơm ở nhà thầy Tân Như rồi trở về nhà, đã tám giờ tối, bầu trời mây phủ đỏ rực.
Vừa vào nhà, Trương Bá Sinh liền nhìn thấy Lâm Thùy Hân ngồi trên sofa vẻ mặt buồn bực, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng Mễ Thanh.
“Giám đốc Lâm, sao vậy?” Trương Bá Sinh bước tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Là chuyện công ty, nói cậu cũng không hiểu.” Lâm Thùy Hân đưa tay ôm trán.
“Tâm tình sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, cố gắng thả lỏng, tôi đi đổ nước rửa chân cho cô,
mấy ngày nay trông cô rất mệt moi.” Trương Bá Sinh an ủi, chạy tới phòng tắm bưng một chậu nước ấm, sau đó ngồi xổm ở Lâm Thùy Hân trước mặt, anh nâng đôi bàn chân ngọc ngà kia lên, bỏ xuống chậu nước.
Mấy ngày này, Lâm Thùy Hân đã quen với việc Trương Bá Sinh ấn chân cho mình, hơn nữa không thể không thừa nhận rằng, kĩ thuật mát xa của Trương Bá Sinh thực sự rất tốt, sau mỗi Lân anh mát xa xong, bản thân luôn cảm thấy toàn thân được thả lỏng, ngủ rất ngon.
Tin tức tối được phát sóng trên TV, điện thoại di động của Lâm Thùy Hân đổ chuông, người gọi đến là thư ký Lý.
Lâm Thùy Hân nhìn thoáng qua điện thoại trước, sau đó nhìn Trương Bá Sinh, sau đó nhận điện thoại: “Thư ký Lý, liên lạc với cô ấy thế nào rồi?”