Trong tòa nhà không có thang máy nên hai người đỉ bộ lên lầu. Trong lúc lên lầu, Tần Như vẫn đang kể cho Trương Bá Sinh nghe câu chuyện của thầy cô ấy. Ví dụ như từng có xí nghiệp từ thành phố đến hỏi thầy về một số vấn đê phát triển xí nghiệp và bao gồm rất nhiều tạp chí trong nước cũng có đăng bài về phát biểu học thuật của thầy.
Hai người dừng lại ở tầng sáu của tòa nhà chung cư này.
Tần Như gõ cửa chống trộm kiểu cũ màu xanh dương ở trước mặt.
“Ra đây aỉ đó?ir một giọng nam trẻ tuổi phát ra từ trong cửa.
“Đàn anh, là em đây.” Tần Như tươi cười đáp lạỉ nhưng lại nhìn Trương Bá Sinh với ánh mắt ngượng ngùng. Cảm giác này giống như đưa người yêu của mình về ra mắt phụ huynh vậy.
Trương Bá Sinh nghe thấy rất rõ bước chân của người trong nhà tăng nhanh sau khỉ Tân Như lên tiếng. Sau khi cửa chống trộm được mở ra, Trương Bá Sinh thấy một thanh niên đẹp trai, gương mặt rất vui vẻ nhìn Tân Như, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn và mến mộ, nhưng
sau khi người thanh niên này thấy mình thì sự hưng phấn trong ánh mắt lập tức biến mất, thậm chí sắc mặt cũng tệ hơn rất nhiều.
“Như, đây là…” Người thanh niên lập tức hỏi Tần Như về thân phận của Trương Bá Sinh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thù địch.
“Là Trương Bá Sinh, bạn của em.” Tân Như hơi đỏ mặt giới thiệu: “Trương Bá Sinh, đây là Khổng Tú, đàn anh của tôi và cũng là con trai của thầy tôi.”
“Chào cậu.” Trương Bá Sinh chủ động đưa tay ra với Khổng Tú.
“Ồ.” Khống Tú nhướng mắt, không thèm nhìn bàn tay đang đưa ra của Trương Bá Sính mà quay người lại với vẻ không quan tâm. Anh ta bước vào trong cửa: “Được rồi, vào đi.”
Trương Bá Sinh cạn lời, nhìn người thanh niên ở trước mặt. Hình như mình đâu có trêu chọc cậu ta gì đâu chú?
Tần Như nở một nụ cười đầy vẻ áy náy với Trương Bá Sinh rồi kéo lấy cổ tay của Trương Bá Sinh, đi vào trong nhà.
Trương Bá Sính thấy căn nhà này không to lắm, khoảng sáu mươi mét vuông. Đồ vật trong nhà đều rất cũ, ngoài Khổng Tú ra thì trong nhà
không có ai.
irAnh Tú, thầy đâu rồi?” Tần Như nhìn trong nhà một lượt rồi thắc mắc hỏi.
“Ông ấy ra ngoài mua đồ ăn, đợi một lát sẽ về.” Khổng Tú bưng cho Tân Như một ly trà, còn Trương Bá Sinh thì Khổng Tú trực tiếp làm lơ.
Tần Như bình tĩnh đưa ly trà trước mặt cho Trương Bá Sinh.
“Đúng rồi Như, em còn nhớ chung cư mà lần trước chúng ta thấy không? Gần đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu thực tế, dường như có thể kết luận chung cư đó chắc chắn sẽ được khai phá trở lại, lựa chọn mua lại cửa hàng xung quanh cũng không tệ.” Khổng Tú cầm một cái máy tính bảng ngồi xuống bên cạnh Tân Như, ngón tay đang liên tục lướt trên máy tính: “Và cả cổ phiếu 08752X này nữa, cũng rất đáng để mua vào. Tình hình dạo này diễn ra rất tốt, sắp chào đón một đợt tăng giá thị trường chứng khoán.”
“Em xem thử.” Tần Như cầm máy tính bảng, ánh mắt đang lướt trên màn ảnh. Lúc thì ánh mắt trở nên vui mừng, lúc thì có hơi nghi hoặc.
Tần Như xem một lát rồi ánh mắt chuyển sang người Trương Bá Sinh: “Trương Bá Sinh, anh thấy thế nào? Đã một năm, căn chung cư
vụn nát này chưa thi công. Dạo này có rất nhiều tin tức về việc tái phát triển và cả cổ phiếu này nữa.”
Trương Bá Sinh nhìn lướt qua máy tính bảng, tin tức được ghi chép dày đặc bên trong cũng như vô số tư liệu và phỏng đoán dều là do Khổng Tú viết.
Trương Bá Sinh chỉ nhìn lướt qua đã lắc đầu: “Không ổn, tòa nhà vụn nát này tôi đã thấy hai lần. Có lẽ thật sự sắp tái phát triển nhưng cho dù phát triển xong thì cửa hàng xung quanh cũng không có triển vọng phát triển. Nếu cô mua thì phải đợi ít nhất ba đến năm năm mới có thể tăng giá. Trong khoảng thời gian này, bỏ số tiền mua cửa hàng vào trong ngân hàng lấy lãi còn kiếm được nhiều hơn mức này. Còn về cổ phiếu này, hoàn toàn là trò đùa, chỉ cân cô ném tiền của mình vào đây quá hai ngày thì sẽ bị giữ lấy toàn bộ.”
“Không biết thì đừng nói bậy!” vẻ mặt Khổng Tú không vui, hậm hực nói: “Nhà đầu tư của chung cư đó đều là người có tiếng khắp cả nước. Còn cổ phiếu kia, khỉ tôi tốt nghiệp ngành quản lý đầu tư đã thấy trường hợp như thế vô số lần, có tám mươi phần trăm là tăng giá.”
Trương Bá Sinh mỉm cười: “Nếu đầu tư trên thế giới này dều có thể làm theo những trường
hợp và lý thuyết ở trong sách thì ai cũng sẽ là triệu phú.”
“Ý anh là sao?” Khổng Tú trừng mắt nhìn Trương Bá Sinh.
“Ý tôi là cậu có thấy người xuất bản sách đầu tư kiếm được nhiều tiền không?” Trương Bá Sinh cười khỉnh miệt: “Lý thuyết chỉ là lý thuyết. Thực hành thực tế và lý thuyết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cậu cứ hoàn thành một đầu tư thành công đầu tiên đi rồi cậu sẽ nhận ra những kiến thức lý thuyết mà cậu học hoàn toàn vô dụng. Tốc độ tăng của cổ phiếu nằm trong tay của các nhà tư bản.”
“Nực cười!” Khổng Tú bỗng đập bàn: “Nhà tư bản thì có thể làm gì? Bản thân đầu tư chính là một cuộc đánh cược, cùng lắm thì nhà tư bản được may mắn hơn trong ván cược này thôi.”
“Cậu đúng là chưa từng đầu tư.” Khóe miệng Trương Bá Sinh hiện rõ ý cười: “Nếu không cậu sẽ không nói ra những lời ngây thơ như vậy. Hay là chúng ta cược một ván nhé?”
“Cược thì cược, cược cái gì!” Khổng Tú nhìn chằm chằm Trương Bá Sinh, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận. Hiện tại anh ta cảm thấy người đàn ông trước mặt đang ném kiến thức mà mình học được nhiều năm xuống đất sỉ nhục,
dẫm đạp dữ dội.
“Cược cổ phiếu mà cậu nói sẽ giảm giá trong vòng mười lăm phút nữa. Thấy sao?” Trương Bá Sinh nhíu mày.
“Phí cược thì sao!”
Trương Bá Sính hờ hững đưa hai tay lên” “Tùy cậu.”
“Được!” Khổng Tú gật đầu lia lịa: “Nếu tôi thắng, tôi muốn cả đời này anh không được gặp Như nữa!”
“Anh Tú, anh!” Con ngươi của Tân Như co rút lại. Đang định lên tiếng thì đã bị Trương Bá Sinh ngăn lại.
“Được thôi, nhưng nếu cậu thua thì sao?”
“Thì tùy anh quyết định!”
“Ok!” Trương Bá Sinh dùng tay ra hiệu với Khổng Tú sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
Trong chốc lát, điện thoại liền được kết nối. Trương Bá Sinh đặc biệt bật loa ngoài để Tần Như và Khổng Tú có thể nghe được giọng nói ở trong điện thoại.
“Ông chủ, có chuyện gì vậy.”
“Mua giúp tôi chín tỷ cổ phiếu mã 08752X đì.”
“Được.” Người ở đầu dây bên kia trả lời.
Sau đó, cả ba người dều có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím phát ra từ điện thoại. Sau khoảng mười giây, người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Ông chủ, anh không nhầm đó chú? cổ phiếu này hoàn toàn là một cái bầy mà. Tôi đảm bảo rằng chúng ta hoàn toàn không thể mua được chín tỷ. Tối đa là ba tỷ, cổ phiếu này sẽ rớt giá thảm hại sau đó tất cả tiền của chúng ta sẽ bị giữ lại.”
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Khổng Tú bĩu môi khinh thường: “Làm bộ, cứ làm bộ tiếp đì.”
Trương Bá Sính cười khẽ rồi nói vào điện thoại: “Cứ mua đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trương Bá Sinh tựa lưng lên sô pha.
“Diễn xong rồi à?” Trong mắt Khổng Tú hiện lên đầy vẻ giễu cợt: “Anh có biết giá trị của cổ phiếu này là bao nhiêu không, chín tỷ? Đối với cổ phiếu này mà nói chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi!”
“Cậu xác định giá trị cổ phiếu như thế nào? Học được từ trong sách à?” Trương Bá Sinh nhíu mày: “Trong sách chỉ dạy cậu kiến thức
chứ không dạy cậu về sự nham hiểm của con người, cũng không dạy quá nhiều về mánh khóe lừa gạt trong lĩnh vực kỉnh tế. Tất cả những thứ có thể sử dụng ở trong sách đều được người khác hiểu rõ và lợi dụng. Cậu phải biết, trong phương diện đầu tư này thì kỉnh nghiệm quan trọnq hơn lý thuyết rất nhiều.”