Editor: ♪ Đậu ♪
Bữa ăn hòa hợp thoải mái, Lâm Triệt không biết vì sao cha mẹ không phản ứng lớn với chuyện cậu và Quý Thừa Tiêu ở bên nhau, nhưng cậu đoán được, chắc chắn Quý Thừa Tiêu đã sớm chuẩn bị xong.
Đến tối Lâm Triệt và Quý Thừa Tiêu ở lại luôn, ngày mai là mùng một Tết, sáng ngày mốt sẽ cùng về thành phố A. Tình yêu đã ổn định, cha mẹ song phương cũng nên gặp nhau trò chuyện.
Ăn tối xong, Trương Tuệ Chi bắt đầu cán vỏ bánh làm nhân bánh sủi cảo, chuẩn bị gói một bàn nhân bánh.
"Mẹ, rửa sạch tiền bằng nước nóng hết rồi, có cần bỏ thêm nữa không?" Lâm Triệt cầm cái bát đựng mười đồng xu cười híp mắt hỏi Trương Tuệ Chi.
Trương Tuệ Chi bận bịu nhào bột: "Nè thằng nhỏ này bỏ nhiều tiền xu vậy, lúc cho vào sủi cảo lớp vỏ dễ bị nát... Xem nào, để mẹ cán vỏ banh dày hơn..."
"Vâng!"
Lâm Thanh ngồi bên cạnh ra tay —— nặn sủi cảo. Sủi cảo y nặn mặc dù không đẹp mắt lắm nhưng thắng ở chỗ dày dặn, bỏ vào trong nồi hấp không dễ bị nát vỏ lộ ra nhân bánh ở trong.
Quý Thừa Tiêu thì ở trong bếp học Lâm Thanh Bình làm hai món ruột đỉnh của đỉnh trong lòng Lâm Triệt.
"Phải chặt xương như thế này, lúc xào mới ngon," Lâm Thanh Bình đưa dao phay cho Quý Thừa Tiêu, "Lâm Triệt thích ăn như thế."
Quý Thừa Tiêu nhận dao, chặt xương sườn theo thủ pháp của ông. Khoảng thời gian này vì có thể nấu cho Lâm Triệt, anh cũng đã tự học được ít kỹ năng. Lúc đầu cầm dao thế nào cũng không thuận tay, đến giờ đã cực kỳ nhuần nhuyễn.
"Cháu thường nấu ăn?" Lâm Thanh Bình nhìn động tác thuần thục của Quý Thừa Tiêu, khá bất ngờ.
Quý Thừa Tiêu cười nhẹ: "Bây giờ thường hay nấu ạ." Còn trước đây, chưa bao giờ làm, từ khi... yêu Lâm Triệt.
Lâm Thanh Bình cười lắc đầu, vỗ vai Quý Thừa Tiêu. Giữa đàn ông không cần phải nói quá nhiều, một hai hành động là đủ hiểu rồi.
Ví dụ như bây giờ, ý tứ của Lâm Thanh Bình là: Sau này Lâm Triệt nhờ hết vào cháu.
Còn ý của Quý Thừa Tiêu là: Cháu có thể chăm sóc tốt cho Lâm Triệt.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa, bùm bùm bùm vang trời.
Trên ti vi đang phát liên hoan Tết xuân, nhưng không có ai xem. Vào thời điểm này, bọn họ đều có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Trương Tuệ Chi muốn gói một bàn sủi cảo, ăn bữa khuya cũng không tệ.
Lâm Thanh muốn nhân lúc làm vằn thắn ngắm nghía người em trai đã biến mất rất lâu của mình.
Lâm Thanh Bình muốn dạy Quý Thừa Tiêu hai món đặc sản duy nhất mà ông biết làm.
Quý Thừa Tiêu muốn tận lòng học hai món ấy, đặng sau này có thể làm cho Lâm Triệt ăn.
Còn Lâm Triệt, cậu đang hưởng thụ... cảm giác gia đình thật sự. Có người thân có người yêu, còn có một cơ thể sống của riêng mình.
Cảm giác ấm áp này làm cậu như rơi vào trong mộng ảo, hạnh phúc đến quái lạ.
Còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ, đã chuẩn bị xong xuôi bữa ăn khuya. Sủi cảo nóng hổi kết hợp với xương sườn mềm thơm phức thịt nướng mỹ vị, một bàn thức ăn cực hấp dẫn.
Lâm Triệt oán thán rên quả nhiên Tết đến là phải mập mà, ăn khuya thế này cậu không mập không được.
"...A." Quý Thừa Tiêu đang ăn sủi cảo thì cắn phải một vật cứng ngắc, anh phun ra, là đồng tiền xu lấp lánh.
"Vận khí của Thừa Tiêu tốt quá nha, cái đầu tiên bị con ăn rồi." Trương Tuệ Chi cười dịu dàng.
Lâm Triệt bất ngờ, lập tức nhớ ra bát Quý Thừa Tiêu ăn là cái cậu vừa mới đổi qua. Lâm Triệt chê bát ấy bỏ ít sủi cảo, kết quả đồng tiền xu đầu tiên tượng trưng cho may mắn lại nằm trong bát ấy, còn bị anh ăn.
"Ê ê không được, phải là em ăn mới đúng..." Lâm Triệt không vui la lên.
Quý Thừa Tiêu mỉm cười, xoa đầu cậu: "Em ăn tiếp đi, người tiếp theo sẽ là em."
Ăn khuya xong, rảnh rỗi ngồi trên sofa hàn huyên một lúc, không bao lâu tiếng chuông năm mới điểm lên.
Ngoài trời, tất cả pháo hoa đều đã được tính toán trong nháy mắt không hẹn mà cùng bắn lên, vang tận mây xanh.
"Nhanh, hôm nay mới mua khói hoa, đi ra gần quảng trường bắn đi." Lâm Thanh Bình cầm khói hoa để ở góc phòng khách, bảo mọi người mau xuống lầu.
Lâm Triệt vui vẻ khoác áo khoác đeo khăn choàng cổ, rồi chạy đến cửa chờ.
Quảng trường nhỏ tụ tập đông đúc người, dành ra chỗ trống để đặt ống đựng khói hoa, một chùm sáng rực rỡ bắn ra từ trong ống, người già người trẻ và trẻ con vây quanh đều bịt tai ngẩng đầu nhìn bữa tiệc chiêu đãi thị giác trên trời.
Quý Thừa Tiêu cầm cái bật lửa Lâm Thanh Bình đưa đến, anh nhanh chóng nhen lửa cho dây pháo rồi chạy về bên cạnh Lâm Triệt.
"Vèo ———— Bùm!"
Khói hoa tung bay màu sắc sặc sỡ, cả thành phố chìm trong tiếng pháo ngày lễ, pháo bông lớn nở bung trên trời, cánh hoa rơi dồn dập xuống như mưa, dường như mọi người vươn tay ra là có thể chạm đến.
Đây là niềm vui hi vọng và chúc phúc đến từ năm mới.
Trương Tuệ Chi kéo tay Lâm Thanh Bình, cười nhìn pháo bông trên trời, chồng ở bên cạnh, hai đứa con trai đứng cách không xa. Bà cực kỳ thỏa mãn.
Lâm Triệt nhìn vào mắt Quý Thừa Tiêu, màu sắc pháo hoa lấp lánh phảng phất như tràn ra từ trong mắt anh, tựa hồ còn có vệt sáng lưu chuyển rồi bắn ra từ trong ánh mắt ấy.
Quý Thừa Tiêu cười kéo tay Lâm Triệt, ôm cậu vào lòng. Anh cực kỳ thỏa mãn.
Lâm Thanh hơi ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa xẹt lên rồi như phù dung chớm nở, y nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, hẳn sẽ có chút nuối tiếc.
Túi áo lông bất ngờ truyền đến tiếng chấn động.
Lâm Thanh mở mắt, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn.
Đến từ... Quý Thụy Vũ.
Viết:
Năm mới vui vẻ.
Không phải gửi đồng loạt.
Lâm Thanh nhìn hai hàng chữ ngắn ngủi trên màn hình, không khỏi cười khẽ.
Y nhanh chóng lướt tay gõ chữ, rồi ấn gửi đi.
Anh cũng vui vẻ.