Editor: ♪ Đậu ♪
Có lẽ giác quan thứ sáu đã biến mất từ hồi Quý Thừa Tiêu học tiểu học lại trở về, nên từ thời điểm Trần Cảnh nói Quý Thụy Vũ cũng đang điều tra Lâm Triệt, anh đoán ra được Lâm Thanh đến bệnh viện không đơn giản chỉ là trả chìa khóa.
Nếu nói giữa tình địch sẽ nảy sinh sự cộng hưởng nào đó đặc thù còn rất mãnh liệt, thì có thể giải thích vì sao bây giờ Quý Thừa Tiêu mà nhìn thấy Lâm Thanh sẽ không hề dễ chịu, tình địch gặp tình địch, cực kỳ đỏ mắt.
Anh vừa đi ra thang máy, bắt gặp Lâm Thanh cũng đang bước đến, Quý Thừa Tiêu khẽ nhíu mày, may mà đúng lúc đưa Lâm Triệt đến chỗ mẹ anh, bằng không màn trình diễn anh em tình thâm sẽ chói mắt thế nào chứ.
Lâm Thanh cầm chiếc chìa khóa lạnh lẽo, y ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Tiêu đang nhìn mình bằng ánh mắt tăm tối khó hiểu, y bước nhanh hơn, đưa chìa khóa vào tay anh, "Ngài Quý, chìa khóa nhà anh."
"Ừ, cảm ơn." Quý Thừa Tiêu nhận nó thuận tay nhét vào túi quần, như vô tình lướt mắt qua Lâm Thanh, ý tứ đuổi người khá rõ.
Lâm Thanh trầm mặc, đôi lông mày nhíu chặt, một lúc lâu mới chần chờ lên tiếng: "Ngài Quý, tôi có việc muốn hỏi anh, phiền anh."
Quý Thừa Tiêu chau mày, hừ một tiếng nhỏ, mở cửa phòng làm việc đi vào, "Cứ tự nhiên."
Lâm Thanh vào theo, y đóng cửa lại, nhìn Quý Thừa Tiêu đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống không hề để ý mình, "Tôi nghe nói tình nhân của ngài Quý tên là Lâm Triệt?"
Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu, tựa lưng ra ghế ngồi, nhếch miệng sửa lời: "Không phải tình nhân, là người yêu."
"À, à vậy à. Đúng là một cái tên rất hay." Lâm Thanh mím miệng cười.
Quý Thừa Tiêu đứng dậy, bước ra ngoài bàn, dựa chân vào cạnh bàn màu đỏ đô, "Tôi biết ý anh, em trai anh là Lâm Triệt bị xe cấp cứu của bệnh viện chúng tôi va vào, hẳn anh cũng bất mãn với chuyện này, tôi có thể hiểu được. Thế nhưng người yêu của tôi hoàn toàn không liên quan, tôi hi vọng anh không dính dáng đến em ấy."
Lâm Thanh im lặng nhìn Quý Thừa Tiêu hơi cúi đầu nhìn mình, lúc sau mới hỏi: "Thứ lỗi tôi mạo muội xin gặp mặt người yêu của anh một lần được không?"
Quý Thừa Tiêu hừ lạnh: "Nếu biết là mạo muội thì không cần gặp."
Lâm Thanh kéo ra nụ cười có phần gượng ép, y lùi ra sau, "Quấy rầy."
"Đi thong thả không tiễn."
Quý Thừa Tiêu nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại, anh thấp giọng mắng tiếng shit, rồi ngồi phịch xuống sofa, vô lực tựa ra lưng ghế, xuất thần nhìn áo khoác lông màu xanh nhạt của Lâm Triệt trên giá áo cạnh cánh cửa.
Lâm Thanh bước ra ngoài, y siết chặt nắm tay, biết là mình mạo muội bất lịch sự.
Hai, ba ngày trước mẹ bỗng nhiên gọi điện cho y, kể: "Thanh, chiều nay hình như mẹ nằm mơ, mơ thấy em trai con gọi, còn chào hàng điện thoại với mẹ, con nói xem có phải nó thiếu điện thoại không, mẹ với cha bàn nhau đốt cho em con ít tiền, trễ thế này, mẹ có đánh thức con không..."
Lúc Lâm Thanh nhận cuộc gọi là vừa qua 12 giờ đêm, nhân viên trong công ty đều đã ra về trừ bảo vệ, y cầm điện thoại đến hành lang không bóng người, mỏi mệt tựa vào vách tường, "Không có, con mới tắm xong. Mẹ, đồ bổ con gửi về cha mẹ phải nhớ ăn, tối đi ngủ sớm với vận động tập tành một ít, mẹ lớn tuổi rồi, luôn nằm mơ không tốt."
Ánh đèn trên hành lang chớp tắt theo tiếng nói chuyện, Lâm Thanh xoa huyệt thái dương co giật đau nhức, không chịu nổi nhíu chặt hàng lông mày.
"Thanh, sắp Tết rồi, con về nhà sớm đi chứ..." Đầu bên kia, giọng người phụ nữ mất ngủ lưỡng lự lên tiếng.
"Giờ mới là tháng 12, còn sớm mà, chờ ở đây ổn định con sẽ về." Lâm Thanh tựa đầu vào vách tường lạnh ngắt, khẽ thở dài.
"Không còn sớm, mau ngủ đi, làm việc cả ngày chắc cũng mệt lắm rồi." Bà thất vọng đổi đề tài.
"Mẹ ngủ ngon, con vào trong chăn rồi. Cúp máy đây, ngủ ngon."
"...Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Lâm Thanh đứng tĩnh lặng trong hành lang đã tắt đèn, hồi lâu sau mới về bàn làm việc của mình mở máy tính, phân tích dãy số liệu lạnh lẽo không nhiệt độ.
... (kuroneko3026.wp.com)
Lâm Thanh cảm giác người lãnh đạo trực tiếp của mình, Quý Thụy Vũ, rất thích con Husky tên Em Trai, luôn đặc biệt dẫn nó vào công ty lúc sáng sớm không có bao nhiêu nhân viên. Mặc dù có vẻ như con Husky ấy không cảm kích chút nào.
Lúc nghỉ trưa, Husky đã được cho ăn, nó nghênh ngang qua lại trong phòng làm việc, Quý Thụy Vũ ngồi trên sofa bằng da thật màu đen cầm văn kiện, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm con chó kia.
"Chắc là Em Trai rất thân với em trai anh nhỉ." Lâm Thanh chọc con Husky.
Quý Thụy Vũ hừ nhẹ: "Cũng rất thân với Lâm Triệt."
Đã lâu rồi Lâm Thanh không được nghe cái tên này từ miệng người khác, y ngẩn người, tuy biết là không thể nhưng vẫn không nén được hỏi thăm: "Lâm Triệt là?"
Y gần như nực cười ảo tưởng Lâm Triệt trong miệng Quý Thụy Vũ chính là Lâm Triệt em trai của mình.
"Xem như là tình nhân, của Quý Thừa Tiêu." Quý Thụy Vũ nhìn Lâm Thanh bỗng nhiên có hứng thú với cái tên đó.
Lâm Thanh trầm mặc. Tình nhân của... Quý Thừa Tiêu. Sao có thể là em trai Lâm Triệt của mình được.
"Hình như cậu cũng có em trai, tên gì vậy?" Quý Thụy Vũ sực nhớ ra, hỏi.
Lâm Thanh máy móc cười, "Cũng tên là Lâm Triệt."
Quý Thụy Vũ thấy sắc mặt Lâm Thanh không vui nên không hỏi nữa. Anh ta cầm máy tính nhân lúc không ai chú ý điều tra tư liệu của Lâm Thanh trong phòng nhân sự.
Ở cột người thân của y viết ít mà ý sâu xa, có em trai, tên Lâm Triệt, từng học ở đại học A, đã mất vì tai nạn giao thông.
...
Lâm Thanh không có bất cứ hi vọng gì đi đến bệnh viện dựa vào danh nghĩa trả chìa khóa.
Tự Lâm Thanh cũng biết không có khả năng đến mức nào, suy nghĩ của bản thân buồn cười đến mức nào.
Em trai đã hóa thành tro bụi từ lâu, hộp tro cốt còn được y cẩn thận cất đi.
Dù là người có chút hiểu biết thông thường thôi cũng hiểu rõ chết là không thể phục sinh, có trùng tên thì cũng để làm gì. Lâm Thanh không biết bản thân mình đang chấp nhất điều gì.
Nhưng, cứ như... sẽ xảy ra kỳ tích.
Lâm Thanh xoa huyệt thái dương vẫn đang không ngừng đau nhức, lảo đảo mấy lần bước về hướng lối ra bệnh viện. Trên con đường này có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa trong công viên, một cô bé cầm quả bóng bơm hơi kéo tay áo Lâm Thanh bỗng nhiên đứng sững tại chỗ, giọng cô bé non nớt: "Anh, anh không sao chứ?"
Lâm Thanh hồi phục tinh thần, không biết mình ngẩn người từ lúc nào, y cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh không sao."
...
"Cha nó, được rồi, ông mua nhiều vậy đốt không hết." Trương Tuệ Chi quấn khăn choàng cổ đan len, kéo người đàn ông đang ngồi xổm ở một quán vỉa hè lựa chọn tiền âm phủ.
Lâm Thanh Bình gạt tay Trương Tuệ Chi ra, "Đừng rộn, không thể để con mình ở dưới đất bị bắt nạt, cho nhiều tiền, con nó dưới đó cũng có thể tiêu xài thư thả."
Trương Tuệ Chi rút tay về, nắm túi ni lông lớn màu đỏ đã đựng không ít tiền âm phủ. Rõ ràng không phải chuyện vui, mà sao chủ quán lại một mực dùng túi ni lông đỏ để đựng, thật chói mắt.
"Có túi đen không?" Trương Tuệ Chi hỏi người đàn ông đang ngồi hút thuốc ở lề đường.
Ông ta phất tay áo, "Chị à, sao chị chọn lựa vậy, túi nào mà chẳng giống nhau, có phải mua cá đâu muốn túi đen làm gì."
Trương Tuệ Chi không nói nữa.
Lâm Thanh Bình đứng lên, đưa mấy xấp tiền âm phủ cho chủ quán, ông ta dập tắt điếu thuốc chỉ còn phần đuôi, chìa bàn tay dính không ít bụi bặm bị rạn nứt vì đông đến nhận đồ, còn một tay khác thò vào trong túi áo khoác không sạch sẽ cho lắm loay hoay mãi mới móc ra cái túi đen đựng chúng, "Tổng cộng mười đồng, cầm cẩn thận. Thời tiết gần đây, đốt mấy cái này phải chú ý, có thể bất cẩn."
"Cảm ơn anh." Trương Tuệ Chi nhận nó xong xách cùng với túi đỏ.
Ông ta móc bao thuốc lá từ trong túi, ngón tay đỡ dưới hộp lấy ra điếu thuốc chất lượng kém, đốt nó hút, nói: "Xong rồi, đi đi đi đi, đứng lâu ở đây xúi quẩy."
Về đến nhà, Lâm Thanh Bình mở đèn phòng khách lên, thoáng chốc vắng đi hai đứa con, nói cho cùng nhà cửa vẫn quá mức vắng lặng lạnh lẽo.
"Mở ti vi lên." Lâm Thanh Bình xuống nhà bếp nói vọng lên phòng khách.
Trương Tuệ Chi vặn eo, để túi đen trong tay xuống, bà quay người đến chỗ sofa, nhanh chóng tìm ra cái điều khiển kể từ khi Lâm Triệt không còn ở đây thì luôn được đặt ở một vị trí, mở ti vi lên, trên đài đang phát thời sự đúng giờ.
Rồi đứng dậy đi đến trước tủ kính xếp các đồ vật linh tinh, Trương Tuệ Chi lấy hộp trang sức bằng nhung đỏ sậm từ trên kệ cao nhất xuống, nhìn là biết có giá trị không nhỏ.
Bà cẩn thận mở hộp ra, sợi dây chuyền đẹp đẽ lặng lẽ nằm bên trong, không có dấu vết đã được sử dụng, chủ nhân của nó giữ gìn rất cẩn thận.
"Là không tiền tiêu à, đừng sợ, tối cha mẹ đốt chút giấy cho con." Trương Tuệ Chi vội vàng đóng hộp lại, sợ không khí sẽ làm bẩn sợi dây chuyền mà con trai bảo bối chưa kịp tặng cho mình, giấu nó thật chặt trong ngực.
Trên nóc tủ kính còn đặt một vò rượu ngon do Quý Thừa Tiêu mang đến dưới danh nghĩa Lâm Triệt cùng với sợi dây chuyền. Giấy niêm phong trên vò rượu không được xé ra, trên nóc vò rượu không có một hạt bụi, có lẽ thường có người lau chùi.
Lâm Thanh Bình vịn bồn rửa thở dài, giọt nước lăn xuống theo những nếp nhăn trên tay, rớt xuống chậu rau xanh trong bồn.
Bên bồn rửa để xương sườn đã lấy ra từ tủ lạnh cho rã đông từ buổi chiều.
Ông vẫn luôn biết, từ nhỏ đến lớn thằng oắt con Lâm Triệt luôn thích ăn thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt ông làm, mẹ làm nó lại không thèm. Mỗi lần chơi xong trận bóng hay có chuyện gì không vui trên trường, một nồi thịt kho tàu nhỏ cộng thêm một đĩa sườn xào chua ngọt là có thể làm cho thằng nhóc ấy bật cười khanh khách.
Lâm Thanh Bình hạnh phúc trong tâm khi Lâm Triệt thích ăn thịt kho tàu với sườn xào ông làm, khi còn bé mỗi lần Lâm Triệt mắc lỗi bị phạt đứng ở góc tường, ông đều làm hai món đó chờ Lâm Triệt phạt xong lắc la lắc lư chạy theo mùi hương đến ăn, nhìn bộ dạng tham ăn của nó luôn có thể làm lòng người vui vẻ, mặc dù thằng oắt Lâm Thanh thường hay lén nhân lúc ông không để ý đưa đồ ăn cho Lâm Triệt.
Hai món này là do Lâm Thanh Bình đi theo mẹ ông học cái hồi còn trẻ theo đuổi mẹ Lâm Triệt. Từ nhỏ Lâm Triệt đã nói nếu lấy hai món này bán quán có thể tha hồ kiếm lời, sau này phải để vợ tương lai của nó nếm thử tay nghề cha nó.
Dù trên thực tế, ông cũng chỉ biết làm hai món đó.