Editor: ♪ Đậu
"A ư... Quý, quý thiếu... nhẹ, nhẹ chút... Ưm..." Là tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ ngắt quãng của đàn ông.
Lâm Triệt nằm trên sofa dần tỉnh giấc, chầm chậm hé đôi mắt chua xót, ánh ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, có phần chói mắt làm Lâm Triệt khó chịu dụi mắt.
"A... Quý thiếu mạnh quá... Hưm... Ư..."
Trên giường, hai thân thể trần trụi quấn quýt dây dưa, chàng thiếu niên gương mặt ưa nhìn bị đè bên dưới má đỏ ửng đôi mắt mê mẩn, cậu ta liên tục thở dốc rên rỉ, tựa như rất sướng.
Đang rong ruổi trên người cậu chàng là một người đàn ông anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, gương mặt góc cạnh cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng toàn bộ vũ trụ nhưng không có vẻ động tình nào, mà trái lại rất tỉnh táo, mái tóc ướt mồ hôi trên trán chuyển động theo động tác cơ thể, bỗng nhiên, người đàn ông lia mắt nhìn về phía sofa, anh ta nheo đôi mắt đen lại.
Lâm Triệt thấy lòng mình nguội lạnh như rơi vào hầm băng.
Cậu nghĩ thế giới này luôn luân hồi, hình ảnh gần giống như đúc và miêu tả cũng gần giống như đúc.
Lâm Triệt đỏ mắt nhìn hai người đang làm tình trên giường, lòng cậu đau đớn.
Người đàn ông phía trên nhìn chằm chằm sofa không bóng người, không giống lần trước, lần này Lâm Triệt nhìn thẳng vào mắt anh, có lẽ muốn nhìn ra được điều gì đấy từ đôi mắt thăm thẳm đó.
Chỉ một chốc, anh không lưu luyến quay đầu đi.
Lâm Triệt thấy tim mình chịu phải một đòn trí mạng.
Khá đau.
Mẹ nó, đau muốn banh xác!
Lâm Triệt bước xuống ghế, cậu co ro vào một góc tường trông thích hợp với mình nhất, nhưng bây giờ có làm gì cũng không thể mồm mép nổi.
Tối hôm qua không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, mới tỉnh lại liền phải chứng kiến cảnh tượng như vậy, thật sự thì trực tiếp giáng cậu hai búa cũng không khó chịu như bây giờ.
Lâm Triệt đã hiểu chút chút cảm giác là vợ lớn mà phải trơ mắt nhìn người đàn ông của mình léng phéng với kẻ thứ ba.
Nhưng quan trọng là, cậu không phải vợ lớn.
"Quý Thừa Tiêu..." Lâm Triệt khó chịu gọi.
Lâm Triệt vờ như không bận tâm và rất nhàm chán đếm tư thế của hai người trên giường, cậu lạnh lẽo nhìn Mục Sở rên đến tiêu hồn.
"Mục Sở! Đệt mẹ nhà mi!" Không nhịn được nữa, Lâm Triệt nắm chặt nắm đấm rống lên.
Mục Sở nằm trên giường hết hồn, tức thời mềm nhũn, đầy kinh hãi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong góc phòng dần dần hiện ra bóng người, đã vậy "người đó" còn có vẻ mặt rất dữ tợn, hận không thể xé nát Mục Sở.
Mục Sở thét lên một tiếng hoảng sợ, đẩy mạnh Quý Thừa Tiêu ra, cầm lấy quần áo qua loa che lên người, loạng choạng chạy khỏi phòng.
"..."
Làm được một nửa mà đối phương bỏ chạy, cảm giác ấy cực kỳ không dễ chịu, người đàn ông ngồi dậy nhìn Lâm Triệt, giọng nói kìm nén trầm khàn.
"Em dọa người ta chạy mất rồi thì vào thay người ta đi."
Lâm Triệt sững sờ, cậu không hiểu vì sao đột nhiên có lại thực thể, chẳng lẽ phẫn nộ cũng có thể chuyển hóa thành sức mạnh?
"Tôi không muốn." Lâm Triệt từ chối trong tích tắc.
"Sao?" Ánh mắt thâm thúy của anh ta dán lên người Lâm Triệt, có tính công kích cực mạnh.
Lâm Triệt vô cùng kiên định nhìn anh ta, nói gằn từng chữ, "Không thích."
Không thích anh mới phịch người ta xong lại tìm đến tôi.
Lâm Triệt chợt phát hiện, hình như cậu...
Còn thích Quý Thừa Tiêu hơn so với suy nghĩ.
... "Dậy ăn sáng." Quý Thừa Tiêu xoa.nắn gương mặt vừa mềm vừa mịn của Lâm Triệt, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nói.
Lâm Triệt trong mộng dụi vào bàn tay ấm áp của anh, rồi cau mày nghiêng mặt đi.
"Nhanh lên, nếu không sẽ nguội." Quý Thừa Tiêu tiếp tục kiên nhẫn nói.
Hàng lông mi dày của Lâm Triệt rung động, không hề tình nguyện dần mở mắt ra, lập tức đối mặt với gương mặt anh tuấn của Quý Thừa Tiêu, cậu bất giác ngây ra.
"Quý Thừa Tiêu?" Lâm Triệt không xác định lắm hỏi thử.
"Ừ."
Lâm Triệt rướn cổ nhìn ra sau Quý Thừa Tiêu, không có giường, cúi đầu phát hiện cái mình đang nằm mới là giường.
Ngừng 2 giây đồng hồ, Lâm Triệt mới ý thức được vừa rồi mình nằm mơ, còn là một giấc mơ chẳng tốt đẹp.
Lâm Triệt chép miệng, "à" một tiếng, "Quý Thừa Tiêu đúng là anh!"
"Là anh."
"Tôi mơ thấy anh lên giường với thằng nhãi Mục Sở, tôi dọa cậu ta bỏ chạy xong anh còn bảo tôi đến thay thế cậu ta! Anh thật xấu xa!" Lâm Triệt rưng rưng nước mắt nhìn Quý Thừa Tiêu, cực kỳ tủi thân.
"Mơ đều là giả." Quý Thừa Tiêu cúi đầu hôn một nụ hôn mang tính an ủi dỗ dành lên trán Lâm Triệt, "Nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Lâm Triệt cảm nhận xúc cảm mềm mại tan biến trong nháy mắt nhưng đúng là có tồn tại trên trán, mặt đỏ phừng phừng, tỏa ra hơi nóng như có thể đun sôi nước rồi luộc chín một quả trứng gà sống.
Quý Thừa Tiêu thấp giọng cười trêu, "Dễ xấu hổ vậy à?"
"Có đâu!" Lâm Triệt đỏ mặt phản kháng, mà không nghĩ xem từ lúc nào cậu lại có thân thể.
Quý Thừa Tiêu giữ cố định đầu Lâm Triệt, hai con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn vào đôi mắt không ngừng tránh né của Lâm Triệt, nói bằng giọng trầm thấp mang theo sự nam tính đặc hữu, "Lâm Triệt, ở bên anh đi."
Đầu óc Lâm Triệt xoay chuyển, "Hả? Cái gì? Anh nói gì cơ?"
Cậu cảm thấy lời Quý Thừa Tiêu nói lọt vào tai cứ như tự chuyển hóa thành mật mã Moss, không hiểu nổi một chữ.
"Anh nói, ở bên anh đi. Bất kể em có phải là người hay không, sau này sẽ lại biến mất hay không, cứ ở bên anh đi." Quý Thừa Tiêu lặp lại lần nữa, ngữ khí chắc nịch.
Bây giờ toàn thân Lâm Triệt đều đang há hốc, người bay bổng không tìm ra nổi hướng bắc.
Quý Thừa Tiêu vừa nói gì vậy?
Anh ấy nói muốn mình ở bên anh ấy?
Không sai! Đúng là thế! Là thế không sai!
"...Ừa." Lâm Triệt nghe thấy giọng mình đáp lại.
Quý Thừa Tiêu thỏa mãn cong khóe miệng, hai tay nâng mặt Lâm Triệt lên, ngón cái cọ xát gò má có xúc cảm mịn màng của cậu, từ từ cúi thấp đầu...
"Ọt..."
Một tiếng ngắn ngủi nhưng cực vang dội có hình tượng sinh động thể hiện cái gì gọi là lý tưởng và hiện thực.
Quý Thừa Tiêu ngừng động tác, thở dài nói, "Ăn cơm trước đã." Xong kéo Lâm Triệt dậy.
Lâm Triệt ngây ngây ngất ngất bị Quý Thừa Tiêu lôi dậy, ngất ngất ngây ngây đánh răng rửa mặt, ngây ngây ngất ngất theo Quý Thừa Tiêu xuống lầu, lại ngất ngất ngây ngây ăn điểm tâm không màng chúng có mùi vị gì.
Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn, anh hứng thú nhướng mày.
Tối ngày hôm qua, không, nói chính xác là rạng sáng hôm nay, anh bị tiếng thì thầm bên tai đánh thức.
Vốn anh đi ngủ sớm là để nghe được tiếng lòng của Lâm Triệt nói ra nhân lúc anh ngủ, kết quả anh đánh giá thấp Lâm Triệt rồi, cậu nín nhịn cả thời gian dài cho đến khi anh thật sự ngủ mà vẫn không nói gì.
Quý Thừa Tiêu ngủ không sâu lắm, nên Lâm Triệt nói chưa mấy câu anh đã tỉnh giấc, nằm nhắm mắt nghe Lâm Triệt lầm bầm không dứt, từ lúc cậu nói mình rất trẻ tuổi mãi đến lúc nói ra câu cực kỳ hiếm có "Quý Thừa Tiêu, em thích anh", anh đều nghe vào tai.
Lâm Triệt nói không ít, cho cậu kết hợp với con Husky thì cậu có thể luyên thuyên với nó cả ngày, nhưng Quý Thừa Tiêu không thấy khó chịu, mà lại thấy rất đáng yêu.
Duy có một điều Quý Thừa Tiêu khá đáng tiếc, đó là không ghi âm lại được câu Lâm Triệt nói, nghe cái ngữ điệu ngạo kiều đầy ngượng ngùng mà còn ương ngạnh ra vẻ, quá cào lòng người ngứa ngáy.
Quý Thừa Tiêu mơ màng ngủ, qua ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Triệt nằm co người trên sofa, anh nhẹ nhàng bế cậu lên giường rồi xuống bếp.
Quay lại phòng, Quý Thừa Tiêu thấy Lâm Triệt vẫn đang ngủ, nhìn cậu ngủ ngon lành quá anh không đành lòng gọi dậy, nhưng không ăn sáng không tốt cho dạ dày, sau này cũng khó điều dưỡng.
"Quý Thừa Tiêu..." Lâm Triệt nhỏ giọng gọi.
Tiếng gọi ấy vừa nhỏ nhẹ vừa uất ức, xô vào lòng anh làm Quý Thừa Tiêu cảm tưởng như tim mình bị cào nhẹ, mới sáng sớm mà, lập tức nổi lên phản ứng.
Ngay lúc Quý Thừa Tiêu cân nhắc có nên nghiêng người qua hôn vài cái cho đã nghiện trước không, thì Lâm Triệt đột nhiên gào lên, "Mục Sở! Đệt mẹ nhà mi!"
Quý Thừa Tiêu chưng hửng, bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp phát ra từ nơi cổ họng, gợi cảm khó nói mà dụ người khó tả.
"Trong lòng cậu nhóc vẫn còn khó chịu lắm đây."