Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 34




Editor: ♪ Đậu

Lâm Triệt tròn xoe mắt, nhìn chăm chú Quý Thừa Tiêu đang nằm ngủ trên giường.

Buổi tối hôm đó sau khi tạm biệt Mục Sở - người rất không được cậu tiếp đãi, Quý Thừa Tiêu đi ngủ rất sớm, liên lụy cả con Husky vừa ăn xong không bao lâu.

Tất cả tựa hồ rất yên ả. Thế nhưng Lâm Triệt đặc biệt lo lắng sáng ngày hôm sau cậu mở mắt ra sẽ nhìn thấy cảnh Quý Thừa Tiêu và Mục Sở trần trụi lăn giường cách sofa cậu ngủ có mấy mét.

Mặc dù đối với một con ma, giấc ngủ có cũng được không có cũng được, chỉ là trên mức độ tinh thần, nhưng Lâm Triệt vẫn cảm thấy rất mệt.

Rốt cục cậu đang lo lắng cái quái gì.

Lo lắng Quý Thừa Tiêu lên giường với Mục Sở?

Mẹ nó, vì sao cậu phải để tâm cơ chứ.

...

Được rồi, đúng là rất để tâm.

Cậu thích Quý Thừa Tiêu đến vậy à?

Ừ.

Hình như đúng là vậy.

Mẹ nó, cái gì mà hình như, chính xác đúng là vậy.

Cơ mà thích thì sao, là đàn ông thì sao? Không phải chỉ là đàn ông có cục thịt thừa thôi sao, gắn thêm JJ giả cho các cô gái ngực lép chẳng phải cũng không khác gì đàn ông sao, mẹ kiếp.

Đối với Lâm Triệt có EQ low đẳng cấp mà nói, cậu có thể nhận ra được tình cảm của bản thân thật sự là điều đáng chúc mừng...

Chúc khỉ khô gì, người ta sắp lên giường với tên Mục Sở rồi kia kìa!

Lâm Triệt hoảng rồi, cậu rất lo sẽ xuất hiện những hình ảnh bùng nổ mà lúc mới thành ma được chứng kiến.

Một giờ sáng. (kuroneko3026)

Lâm Triệt co chân ngồi bên cạnh Quý Thừa Tiêu, cúi đầu có vẻ quyết tâm nhìn lông mi mũi và môi của anh, hận không thể nhìn ra một lỗ trên người anh.

"Mục Sở tốt đến vậy hả? Cậu ta không trẻ hơn em đâu. Mặc dù trên chứng minh thư ghi 20 tuổi nhưng thật ra em có 19 tuổi thôi, lúc trước vì để em và anh trai có thể cùng đến trường cha mẹ đã báo ngày sinh của em sớm hơn một năm, em thật sự là còn trẻ mà, cũng nhỏ hơn anh có 8, 9 tuổi à."

"Em thấy anh đã trưởng thành rồi, cần tìm một ai đó, anh thấy em thế nào, không phải em khoác lác đâu, trong chuyện tình cảm em chung thủy lắm thân thể khỏe mạnh còn không mắc bệnh truyền nhiễm nào."

"Luận ngọn nguồn, em tốt hơn thằng nhóc Mục Sở kia nhiều, anh xem quả bóng nảy của em cũng là do anh nhặt về cho, có duyên phận biết bao, em biết anh sớm hơn tên Mục Sở kia đến mười mấy năm."

"Với lại lúc em mới lên cấp ba, trong lớp có một học sinh chuyển đến từ thành phố A, ngồi trước em, một cô gái rất tốt, kể anh nghe cô ấy là fan não tàn của anh đó, cô ấy bảo ở trường cũ từ 7, 8 năm trước đã có một người học trưởng siêu đẹp trai thành tích cũng rất tốt, tốt nghiệp trung học xong học ở đại học A, có điều được một nửa thì xuất ngoại, đến hiện tại trên web trường còn treo tấm hình của đại thần đó. Thời gian đó anh đã xuất ngoại 3 năm, cô bạn nói có khả năng anh sẽ ở luôn bên nước ngoài không về, còn cho em xem hình, phải công nhận, trông đẹp hơn em tí tẹo thôi."

"Lớp 11, có một ngày cô bạn học đó rất hào hứng nói em biết anh về nước rồi, còn làm ngay ở bệnh viện thành phố, nói anh trên tạp chí thế nọ thế kia, đưa em xem hình tạp chí của anh, phải công nhận, đúng là rất mặt người dạ thú, danh tiếng của anh lớn thật, cái lúc anh mới vừa về nước, cảm tưởng như bệnh nhân nữ đến bệnh viện khám tăng vụt hahaha, đẹp trai đúng là sướng."

"Nhìn đi nhìn đi, em thật sự biết anh sớm hơn Mục Sở, thật ra em rất thích gương mặt của anh, mắt mũi nét nào ra nét đấy, nghe nói khi còn đi học anh chơi bóng rất được, hôm nào chúng ta chơi một đấu một ha."

"Ngày đó anh đẩy em vào nhà xác em còn ngạc nhiên quá trời, nghĩ lại em sống ở thành phố A gần 2 năm còn không gặp được anh, vậy mà vừa chết cái gặp ngay, nghĩa là đã được định từ trước rồi."

"Em thấy anh cũng đâu có phóng túng lắm đâu, mà sao người khác cứ nói anh phong lưu phóng khoáng, sao bọn họ biết kỹ năng giường chiếu của anh thuộc hạng nhất chứ đùa em à. Anh có thể nhịn được họ?.... Có điều nếu ai nói em giống thế chắc chắn em sẽ vui thấu trời, nhưng quan trọng là trước giờ không có cô gái nào đổ em cả, chứ đừng nói gì là đàn ông."

"Lẽ nào em sinh ra đã được định phải là gay?"

"Thôi kệ, gay thì gay, cái chữ gay này cũng rất fashion, em nhận."

Lâm Triệt vươn ngón tay chọt vào mặt Quý Thừa Tiêu, hiển nhiên không thể chọt được, cậu chỉ đành phẫn nộ rút tay về.

"Anh đừng có lên giường với Mục Sở mà...."

Thật ra đôi khi Lâm Triệt rất sợ hãi, những câu đó cậu hoàn toàn có thể nói vào ban ngày để Quý Thừa Tiêu nghe thấy, nhưng cậu phải đợi đến tối khuya không ai nghe mới nói ra.

Cứ như đã hạ quyết tâm, Lâm Triệt nhích đến gần tai Quý Thừa Tiêu, nhỏ giọng thì thầm: "Quý Thừa Tiêu."

"Em thích anh."

Nói xong mặt Lâm Triệt phụt đỏ bừng.

Nói gì thì nói, trong gần 20 năm cậu sống, lần duy nhất dùng đến câu "Mình thích cậu" lại là gõ ra trong tin nhắn, chỉ mỗi lần này là nói rành mạch từng chữ bằng miệng.

Lâm Triệt lăn xuống giường, lao thoắt ra cửa sổ, thò đầu ra ngoài cửa kính để gió mát tắp vào mặt, sảng khoái quá.

Lâm Triệt sờ mặt mình, lầm bầm:

"Mặt nóng ghê."

... 

"Tim đập nhanh quá."