Hai ngày nay Lâm Triệt khá rối.
Cậu tin tưởng bản thân là trai thẳng còn là kiểu thẳng rất thẳng, xem AV luôn có thể xúc động tuốt xuất huyết.
Chỉ là... tại sao cậu lại có cảm giác riêng biệt với Quý Thừa Tiêu.
Cái cảm giác đó không giống với khi đỏ mặt vì bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng hồi cấp hai, mà là cảm giác nai vàng ngơ ngác nói năng lộn xộn khi nhìn thấy cô gái mình thích.
Chẳng lẽ biến thành ma thì xu hướng tính dục cũng sẽ biến hóa theo sao?
Ồ? Nói vậy thì, chắc chắn người đàn ông tên Hình Thiên cũng là gay.
...
...Khoan đã.
Tại sao lại là "cũng"?
...
Lâm Triệt nghĩ cần phải nhảy qua cái đề tài không chút manh mối này. Cậu dám lấy xu hướng tính dục ra thề xu hướng tính dục của cậu rất bình thường.
Có thể là Quý Thừa Tiêu cười dịu dàng quá giống bác gái múc cơm ở căn tin mẫu giáo, nên đột ngột làm cậu nảy ra xúc cảm lạ, bị thần ăn bắn "chíu" một cái trúng tim thành ra động lòng.
Nhưng có một chân lý bất biến từ cổ chí kim đó là: Người đàn ông nào cũng tự nhận mình rất thẳng trước khi cong.
Lâm Triệt cũng thế, chỉ là cậu còn chưa tự nhận ra thôi. Không phải cậu ngốc, nói dễ nghe là chậm tiêu, còn nói khó nghe là cậu thiếu thông minh.
Bất kể là một người bình thường nào, bị người không có quan hệ máu mủ hoặc bị chủ nợ là đồng tính hoặc dị tính chăm sóc như chăm con thì cũng sẽ tự cảm thấy sai sai.
... (kuroneko3026)
Quý Thừa Tiêu đã rời giường từ sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong không ra ngoài ăn sáng mà xuống lầu dựa vào sofa cầm điện thoại chơi.
"Anh không ăn mà làm gì đó." Lâm Triệt dụi mắt mơ màng ngồi vào bên cạnh Quý Thừa Tiêu.
Dĩ nhiên Quý Thừa Tiêu không nghe thấy. Lâm Triệt ngáp xong nhàm chán nằm kế bên, con Husky kia chừng 5 giờ sáng là tỉnh rồi, giờ đang cuộn tròn trên sofa màu cà phê ôm gối chơi không biết trời đất.
Lâm Triệt nghĩ làm chó đôi khi cũng tốt, ít nhất có thể tự chơi tự vui. Nhưng điều kiện tiên quyết là chữ "chó" đó đừng có tiền tố "độc thân" kèm theo sau, mà phải thật sự là chó thôi.
Hồi lâu, Quý Thừa Tiêu mới để điện thoại lên trên bàn, đứng dậy sửa sang lại quần áo hơi nhăn xong bước ra cửa, chắc muốn ra ngoài mua bữa sáng.
Anh đè lên tay vịn mở cửa.
...
"Sao cậu lại ở đây?" Quý Thừa Tiêu nhìn chàng trai đứng ngoài cửa xoắn xuýt vặn ngón tay, anh kinh ngạc hỏi.
Lâm Triệt bất ngờ bên ngoài vẫn còn người khác nên rướn cổ lên nhìn.
...Chậc... Vừa nhìn thì biết ngay là một trạch kỹ thuật có thâm niên.
"Thừa Tiêu à..." Trần Cảnh nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra và gương mặt hết sức quen thuộc, cậu ta khó chịu đẩy kính mắt lên rồi lại không kiềm chế được rụt cổ run người.
Quý Thừa Tiêu khựng lại, anh nghiêng người để Trần Cảnh đi vào, hỏi: "Tôi có nợ tiền cậu sao?"
"Không không, đương nhiên không có." Trần Cảnh mới vừa đổi dép xong vội vã đứng thẳng người dậy ra sức xua tay.
Lâm Triệt khá khó hiểu nhìn gương mặt mới lạ trước mắt, trước giờ cậu chưa từng thấy gương mặt đó, với lại cũng không nghe Quý Thừa Tiêu nhắc đến. Không phải là... Mục Sở thứ hai đấy chứ.
"Quý Thừa Tiêu cái tên cặn bã nhà anh, sao lại có thể vậy hả!" Nghĩ đến đây Lâm Triệt mắng ra khỏi miệng.
Quý Thừa Tiêu đang bước vào nhà bếp bỗng hãm tốc độ, hàng lông mày hơi nhíu lên. Sao anh có cảm giác bị mắng thế nhỉ...?
Chắc cậu nhóc Lâm Triệt lại động kinh rồi. Nghĩ thế, Quý Thừa Tiêu khẽ cong khóe miệng.
...
Trần Cảnh nhận trà nóng Quý Thừa Tiêu đưa đến, lúc này cậu ta mới rũ xuống thở phào.
"Anh... anh..."
Quý Thừa Tiêu ngồi xuống, nhíu mày nói: "Nói chuyện lưu loát xem nào, có tin tức?"
Trần Cảnh giơ tay gãi đầu, đầu tiên lắc đầu sau lại do dự gật đầu, cuối cùng như đã quyết định đại sự gì đó, bất chấp nói: "Thừa Tiêu, Lâm Triệt đã chết rồi!"
Quý Thừa Tiêu nghe được câu đó lập tức trầm mặt xuống, sắc thái trong con ngươi trở nên sâu hun hút và nguy hiểm, "Cậu nói gì?"
"Em tra được, em tra ra hết rồi! Bốn tháng trước Lâm Triệt đã chết trong tai nạn giao thông, chết vì không cứu trị được, mặt bị hủy dung cả! Tư Tu nói em biết tình nhân của anh tên Lâm Triệt, mà cái người đàn ông tên Hình Thiên rõ ràng không phải người bình thường, này đến cùng là chuyện thế nào!" Trần Cảnh nắm chặt nắm đấm, ba tháng trước kể từ lần đầu tiên cậu ta tra người tên Hình Thiên thì đã thấy nhân sinh quan chủ nghĩa duy vật tri thức luận của mình đều mẹ nó hoàn toàn sụp đổ, tất cả sự vật xung quanh đều trở nên biến hóa thất thường, cảm giác đó làm cậu ta hoang mang tột độ.
Lâm Triệt nghe Trần Cảnh nói gần như là hét, trong khoảnh khắc cậu trợn mắt cả kinh.
Ngoại trừ Quý Thừa Tiêu còn có người biết đến sự tồn tại của cậu.
Lại một lần nữa nghe được cái chết của bản thân làm Lâm Triệt rất khó chịu, đặc biệt là câu "Bốn tháng trước Lâm Triệt đã chết trong tai nạn giao thông, chết vì không cứu trị được, mặt bị hủy dung cả" làm Lâm Triệt cảm nhận sâu sắc cậu —— một thị dân phổ thông đã chết từ bốn tháng trước, hơn nữa còn chết không đẹp đẽ.
Mặc dù kết quả cuối cùng cậu không chết, nhưng dáng vẻ hiện tại cũng không phải con người.
Quý Thừa Tiêu biết Lâm Triệt ở ngay bên cạnh mình, anh trầm mặt xuống, nói rõ ràng từng chữ một: "Em ấy không chết."
"Nhưng cậu ta không phải con người!" Trần Cảnh kích động nói lớn.
Có trời mới biết gần đây cậu ta sắp điên rồi, tối ngày hôm qua còn mơ thấy một giấc mộng quỷ dị.
Cậu ta mơ thấy một con dị thú dáng vẻ hung tàn giương nanh múa vuốt vây hãm mình, xung quanh là các bộ xương nhảy nhót, tỉnh dậy thì phát hiện mình đổ mồ hôi thấm ướt gối.
"Lâm Triệt em ấy không chết, đừng để tôi lặp lại lần hai." Quý Thừa Tiêu hơi nheo mắt, trong giọng nói đầy sự cảnh cáo.
"Được được được cậu ta không chết là được chứ gì, em đã tra xong Hình Thiên, mấy ngày trước ông ta xuất hiện ở thành phố A." Trần Cảnh hít sâu một hơi thoáng tỉnh lại, lấy một tấm hình giám sát trắng đen từ trong ba lô ra.
"Anh xem." Trần Cảnh đặt tấm hình lên bàn, chỉ vào người được khoanh bằng bút đỏ trong hình.
Quý Thừa Tiêu cau may nhìn, người trong hình xác thực có khuôn mặt y hệt với Hình Thiên, đi trên đường cái lẫn vào trong hàng người, dáng vẻ vội vã tựa như chỉ là một người đi làm cực kỳ phổ thông đang vội về nhà ăn cơm.
Quý Thừa Tiêu cẩn thận lật tấm hình lên nhìn khung cảnh bên trong, không bao lâu phát hiện một điểm khác thường.
"Chỗ này khá quen."
Trần Cảnh nghe thế cúi đầu nhìn hình, một lúc sau cậu ta lục tìm ra một tấm khác trong xấp hình. Trần Cảnh bỗng thấy lạnh sống lưng, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "...Thừa Tiêu... Cái người đứng trong tiệm bánh mua bánh bông lan này là anh à..."
Quý Thừa Tiêu sững người, cúi đầu nhìn tấm hình như đang nhận biết, rất lâu sau, anh gật đầu.
Lâm Triệt thấp thỏm vừa nhìn tấm hình vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, da gà toàn thân sắp vùng dậy.
"Quý Quý Quý Quý Quý Thừa Tiêu... Tôi tôi tôi hơi sợ..." Lâm Triệt hơi kinh hãi thì thào.
Đối diện camera giám sát là tiệm bánh bông lan, Quý Thừa Tiêu đứng trước quầy chú tâm chọn bánh, Em Trai ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa, bên cạnh Husky là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, quan sát kỹ thấy hoàn toàn không khớp với trong tấm hình, ông ta cầm bó cúc dại trắng đứng ở cửa tiệm, hơi ngẩng đầu giống như đang nhìn vào màn hình.
"Ông ta đang cười." Quý Thừa Tiêu nói.
Trần Cảnh run người, nước mắt sắp trào ra, "Ôi vãi linh hồn anh đừng dọa em, em nhát gan lắm!"
"Không dọa cậu, nhìn đi, ông ta đúng là đang cười, còn hướng đến màn hình nữa." Quý Thừa Tiêu nói một cách khẳng định.
"Đây chắc chắn là trùng hợp."
"Đây không phải trùng hợp."
"Này đại ca có thể nói em biết xảy ra chuyện gì không? Em sợ quá đi?! Anh gan lớn thích quỷ em không quản được nhưng anh cho em viên an thần cái đã!" Trần Cảnh mím môi mặt đầy vẻ khổ sở.
"Không có chuyện gì đâu, cậu đừng nói chuyện về Lâm Triệt ra là được." Quý Thừa Tiêu trả lời nhẹ bẫng.
Trần Cảnh buồn bực kéo tóc, "Được được, em không nói, dù em không nói thì một thời gian nữa cũng sẽ có người biết, với lại anh có thể bảo đảm Lâm Triệt sẽ không gây tổn hại cho anh? Cậu ta không phải con người... à không, là không giống với người bình thường... anh nói đây là sao!"
"Chuyện này cậu có thể yên tâm, em ấy sẽ không." Quý Thừa Tiêu thả tấm hình trong tay xuống nhìn Trần Cảnh nói.
"Anh chắc chắn như thế?" Trần Cảnh ngẩng đầu nghi hoặc hỏi lại.
Quý Thừa Tiêu gật đầu, nói:
"Tôi chắc chắn. Lâm Triệt sẽ không thương tổn tôi."
Gió của buổi sớm khẽ thổi vào, lay động rèm cửa sổ, trong không khí tỏa ra một luồng hơi mát mẻ, còn xen lẫn vị ngọt ngào như bánh bông lan.
...
"Ừ, tôi sẽ không."
Lâm Triệt nhẹ nhàng trả lời.