Quý Thừa Tiêu ở nhà chính mấy ngày, sáng sớm hôm nay Quý Thừa Tiêu thay quần áo xong xuống lầu, cha Quý mẹ Quý với Quý Thụy Vũ đều đã ngồi vào bàn, Lâm Triệt chua xót bó gối ngồi bên chân Quý Thừa Tiêu, trên đỉnh đầu là cạnh bàn, cậu thầm nghĩ địa vị giữa người với ma khác biệt lớn vậy sao.
Trong không khí, các hạt bụi li ti bay nhảy xoay vần dưới ánh mặt trời ấm áp, cuối cùng lả tả rơi xuống.
Lâm Triệt tẻ nhạt thừ mặt nhìn chằm chằm sàn nhà xem có thể nhìn ra con kiến con côn trùng nào không, ở đây khác với lúc ăn cơm bên nhà Lê Hình, bàn ăn trên đầu có tiếng loạt soạt, tiếng bát đũa va chạm đôi khi còn có vài tiếng trò chuyện khe khẽ, vả lại ở nhà Lê Hình tốt xấu gì cũng có một con mèo với con chó chơi với cậu, còn ở đây, chỉ có mỗi một con ma cậu ngồi.
Đây gọi là quang đãng hiu quạnh.
Lâm Triệt liếc mắt nhìn dưới bàn, chỉ có chân cha Quý chân mẹ Quý chân Quý Thụy Vũ còn có… chân Quý Thừa Tiêu.
…
Lâm Triệt bỗng cảm giác mình bị đùi gà bao vây.
Cậu thu hồi tầm mắt, nhưng dư quang quét qua vật màu xanh lam khá quen mắt.
Lâm Triệt run người nhìn kỹ lại.
Một con Doraemon rất sống động nằm trên chân ai đó…
Đôi dép dễ thương quá.
Lâm Triệt đoán là dép của mẹ Quý, thầm nghĩ mẹ Quý Thừa Tiêu hóa ra cũng trẻ con như thế, Quý Thừa Tiêu thì không nói nhưng Quý Thụy Vũ có gì đó nhầm lẫn ư, mặt đơ không cảm xúc rồi mà còn không có vẻ hồn nhiên thơ ngây gì.
Nhưng ánh mắt của mẹ Quý hơi có vấn đề, vẻ mặt của tên ú xanh lam kia nhìn thế nào cũng thiếu đòn.
→
Lâm Triệt: Hình như tôi nghe thấy nó đang mắng tôi ngu.
Cậu ảo giác rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chân mẹ Quý quả là không nhỏ, nhìn khoảng chừng size 43.
…
Size 43… Mẹ nó size 43?! Đùa tôi à!
Nói size 34 còn có khả năng…
Lâm Triệt sợ hãi ngồi nhích người về bên đó.
Không ngờ mẹ Quý Thừa Tiêu xinh đẹp như vậy mà lại có đôi chân to như đàn ông, quá là… mới lạ.
Cậu dịch tầm mắt lên trên.
…
∑( ° △ °)
Lâm Triệt nghĩ chắc chắn gần đây mình xem AV quá ít, cậu nhìn thấy.
…
Đôi chân rậm lông.
Haha. Baba Quý Thừa Tiêu đúng là một tráng sĩ.
Lúc bác ấy sờ không thấy bị đâm tay sao?
Lại dịch tầm mắt lên cao nữa.
…
Đũng quần.
Đũng quần.
Đũng quần… Lồi…
Một ụ…
My dog eyes mù rồi. Lâm Triệt nghĩ thế.
Trực giác mách bảo Lâm Triệt nếu có JJ chắc hẳn không phải mẹ Quý Thừa Tiêu…
Vậy, thì, là, ai.
Sau đấy Lâm Triệt bò lên muốn nhìn cho rõ là tráng sĩ nào có bắp đùi cường tránh mà nội tâm lại như thiếu nữ.
Chân tướng chỉ có một.
“Ầm ——” một tiếng vang trầm nhưng tuyệt đối hùng hồn.
Chân tướng chính là Lâm Triệt không nhìn thấy được chân tướng.
Lâm Triệt ngã ‘uỵch’ xuống đất nén không kêu ra tiếng nhưng đau đến trợn trắng mắt, sọ não sắp không còn là của cậu nữa rồi.
Quý Thừa Tiêu run tay rớt chiếc đũa xuống đất.
Bởi vì động tĩnh quá lớn dẫn đến người trên bàn ăn đều bất ngờ.
“Sao thế?” Cha Quý trầm tĩnh hỏi.
Quý Thừa Tiêu bất đắc dĩ đỡ trán, sau đấy vội khom lưng đè đầu gối mình, trông như rất đau nghẹn giọng nói: “Bị đụng đầu gối.”
Mẹ Quý hoảng hốt hỏi: “Tiếng động lớn đến thế có sao không? Không ấy cứ đi khám thử?”
Quý Thừa Tiêu lắc đầu, trả lời: “Mẹ đừng lo.”
Quý Thụy Vũ hừ lạnh, trong giọng nói mang sự nghi ngờ rõ rệt, “Phản ứng của em đúng là chậm chạp, đụng 3 giây sau mới thấy đau.”
Quý Thừa Tiêu nhướng mày, không bận tâm lắm trả lời: “Thế đó.”
Lâm Triệt rưng rưng nước mắt bò về chân Quý Thừa Tiêu, choáng váng đầu óc nằm sấp lên đùi anh.
Đòn trí mạng thứ hai trong hôm nay, mẹ kiếp đau quá…. QAQ não mất nhận thức luôn rồi.
Quý Thừa Tiêu che miệng cười, không giấu nổi ý cười trong mắt.
Anh từ từ lặng lẽ duỗi bàn tay trái ra dịu dàng xoa lên đầu Lâm Triệt.
Thật sự rất ngốc mà, Lâm Triệt.
Nhưng vẫn cực kỳ thú vị.
Ăn xong bữa sáng, mẹ Quý kéo tay Quý Thừa Tiêu lên lầu, Lâm Triệt lắc lư cái đầu ngây ngây ngất ngất đi theo sau.
… [kuroneko3026]
Cậu cứ thấy hôm nay mẹ Quý đặc biệt cao lớn, còn Quý Thừa Tiêu lại đặc biệt thấp bé, là ảo giác à. Lâm Triệt quái lạ suy nghĩ nhìn bóng người mơ hồ trước mắt.
Đến phòng Quý Thừa Tiêu, mẹ Quý khóa cửa lại xong đưa cho anh một mảnh giấy, đè thấp giọng nói: “Thừa Tiêu, đây là mẹ lén cho người tra, ở ngôi miếu trên đỉnh núi Âm Sơn có một người đàn ông họ Trương, con đi tìm ông ta, ông ta sẽ giúp con.”
Quý Thừa Tiêu sững người, giơ mảnh giấy trong tay lên, bên trên viết tường tận địa chỉ, ngay tại vùng ngoại thành của thành phố A nhưng ở chỗ rất xa lạ, anh chưa từng đến đó.
“Mẹ là lo cho con, lỡ như con có chuyện gì bất trắc thì sao!” Mẹ Quý cầm tay Quý Thừa Tiêu không yên tâm nói.
“Con không có chuyện gì, không cần đi đâu.” Lâm Triệt căn bản không có lực uy hiếp, em ấy rất ngốc, không làm hại được con.
“Không được! Con phải đi!” Nhưng thái độ mẹ Quý rất kiên quyết.
Quý Thừa Tiêu chợt nghĩ nếu người họ Trương kia thật sự có năng lực, vậy Lâm Triệt sẽ có kết cục gì, chuyển thành đi theo người khác hay là triệt để biến mất? Quý Thừa Tiêu vô thức nhíu mày.
Mẹ Quý thấy cả nửa buổi trời mà Quý Thừa Tiêu vẫn không nói lời nào, bà lay tay anh sốt ruột kêu: “Thừa Tiêu con nghe mẹ đi! Không phải mẹ mê tín, nhưng đi một chuyến dù sao vẫn tốt hơn…”
Quý Thừa Tiêu thấy mẹ anh bỏ sức ra tìm cái này thật là chuyện bé xé ra to, bà là viện trưởng của bệnh viện mà còn tin quỷ thần, nói ra cũng buồn cười. Vả lại Lâm Triệt thật sự không có lực uy hiếp, chỉ hơi phiền phức chút thôi, nhưng bên người có thêm con ma như thế vẫn rất thú vị, anh không ngại nuôi thêm con ma ngoại trừ gây phiền phức ra còn lại cái gì cũng ổn.
Mẹ Quý nắm tay con trai bà, ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.
Quý Thừa Tiêu nhìn vẻ mặt bà cũng không đành lòng, một lúc sau, anh mới gật đầu đáp: “Vâng.”
…
Lâm Triệt cảm giác đầu mình vẫn rất choáng, cứ như ngồi trên tàu lượn, chẳng lẽ đầu của ma rất quý giá không chịu đựng nổi va đập? Thật hài hước.
Cậu mờ mờ ảo ảo nhìn thấy rất nhiều Quý Thừa Tiêu thấp bé nắm tay mẹ anh, lo lắng nói gì đó, mẹ Quý cực kỳ cao lớn lại không có phản ứng gì. Sao cứ thấy cảnh tượng đó siêu… quỷ dị.
Nhất định là nhìn lầm… có lẽ là vậy.
Mẹ Quý nghe thế mới thở phào, nói: “Mẹ ra ngoài trước, bằng không cha con sẽ nghi.” Nói xong bà mở cửa rời đi.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn mảnh giấy mỏng, dường như đang suy tư gì đó, nhưng có thể xác định ánh mắt anh không nằm trên mảnh giấy, song dần dần, anh siết chặt nó trong tay.
Lâm Triệt thấy Quý Thừa Tiêu lại trở về với độ cao ban đầu, anh đang cúi đầu nhìn gì đấy.
“Quý Thừa Tiêu, anh vừa nói gì với mẹ anh vậy?” Lâm Triệt xoa đầu hỏi.
Quý Thừa Tiêu lấy lại tinh thần, tùy tiện nhét mảnh giấy vào túi áo ngủ, anh trả lời: “Không có gì… Em không nghe thấy?”
“Không, vừa rồi đầu đau quá, bàn ăn nhà anh cứng phát khiếp.” Lâm Triệt nhớ lại cơn đau thốn khi va vào bàn, người cậu run lên.
Quý Thừa Tiêu chỉnh lại đồ ngủ, nói như vô ý: “Ngày mai đi với tôi đến một chỗ.”
Lâm Triệt tức khắc long lanh mắt, “Chỗ nào, chơi vui không?”
Quý Thừa Tiêu tạm im lặng, rồi đáp: “Ừ thì, không chơi vui.”
“Gì mà chán vậy, còn chẳng bằng ở nhà ngủ, đầu đau không chịu được.” Lâm Triệt bất mãn xua tay, nói rõ không muốn đi.
Quý Thừa Tiêu bất chợt đưa tay ra, giọng nói trầm ấm từ tốn: “Đưa tay ra đây.”
Lâm Triệt lùi về sau một bước, cậu thận trọng hỏi: “Chi?”
“Bảo em đưa ra thì cứ đưa ra đi.” Quý Thừa Tiêu nói tiếp.
Lâm Triệt nuốt ngụm nước bọt, thầm nghĩ tên nhà mi sẽ không trói ta lại kéo đi đấy chứ, nhưng cuối cùng vẫn run run rẩy rẩy chìa tay đặt vào lòng bàn tay Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu nắm nó, cảm nhận có một luồng xúc cảm kỳ lạ không diễn tả được trong tay mình, mát mẻ mà trắng mịn, rất dễ chịu, cảm nhận kỹ thì cũng không khác gì so với người bình thường, chỉ là nhiệt độ lạnh hơn, cũng trơn mịn hơn.
Xúc cảm thế này, là của ma thật sao?
“Em có muốn rời đi không?” Quý Thừa Tiêu hỏi.
“Rời đi?” Lâm Triệt lặp lại.
Rời đi thì cậu có thể đi đâu? Cậu không về nhà được. Quý Thừa Tiêu nói rời đi là có ý gì? Để cậu triệt để chết đi? Một người chết rồi sẽ biến thành ma, vậy ma chết đi sẽ biến thành gì? Quỷ ư? Chắc sẽ biến thành một vật không có ý thức không có suy nghĩ.
Sau này trên cõi đời thật sự không còn sự tồn tại của cậu.
Nghĩ đến đây, Lâm Triệt không khỏi thấy khó chịu.
Lúc mới đầu, cái chết đối với Lâm Triệt mà nói là tai bay vạ gió trên trời rơi xuống, cướp đi tính mạnh của cậu người nhà của cậu thậm chí cả sự tự do của cậu, cậu bị ép theo một người lúc còn sống tuy thường nghe nhắc đến nhưng không quen biết, phải ngủ trên sofa nhà anh ta, ngồi trên chiếc Porsche của anh ra, mỗi ngày đều gặp gỡ người thân bạn bè của anh ta, chứ không phải của cậu.
Dần dà, cái chết đối với Lâm Triệt đã biến thành con đường kết nối quan trọng mà khi trở thành ma mới có thể trải qua, cho dù không ai thấy cậu, nhưng cuộc sống tạm bợ cũng xem như thoải mái, điều kiện sinh hoạt của Quý Thừa Tiêu rất tốt, cậu cũng hưởng lạc theo, vui nhất chính là gần đây Quý Thừa Tiêu có thể nghe được giọng nói của cậu, chỉ cần Lâm Triệt thấy nhàm chán là sẽ tìm anh nói chuyện, nói trên trời dưới biển, Quý Thừa Tiêu cũng tốt, sẽ không bỏ mặc cậu.
Hai người Lê Hình Cận Thần chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ đến tìm Quý Thừa Tiêu giết thời gian, Lâm Triệt không thể rời đi nên không muốn gặp họ cũng khó, cậu chỉ đành đi theo nhìn họ trò chuyện, nhìn Lê Hình ngốc nghếch, nhìn Cận Thần chơi xấu, bị hai người họ chọc cười, cậu sắp xem Lê Hình Cận Thần thành bạn bè của mình. Còn con Husky lúc đầu nhìn thấy Lâm Triệt còn sợ sủa ăng ẳng đến giờ đã thành không thèm để ý cậu, lần nào cũng huênh hoang vênh váo ngửa mặt đi ngang chân cậu, thấy Quý Thừa Tiêu thì lập tức khôi phục trạng thái bán manh các thứ lấy lòng, con mèo Anh Trai cậu không thể gặp được, nhưng vẻ dịu ngoan của nó để lại ấn tượng rất lớn trong lòng Lâm Triệt.
Lê Hình Cận Thần Quý Thừa Tiêu, ba người đó đã chiếm cứ toàn bộ quỹ thời gian của Lâm Triệt từ khi trở thành ma.
Mặc dù Lâm Triệt không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể không nói, hiện tại cậu có bốn điều nuối tiếc, điều một là chết đi mà không gặp được cha mẹ, anh trai cậu đã gặp, thấy anh ấy không hề ổn nhưng cậu quả thật bất lực, cha mẹ… dù gặp cũng chẳng làm được gì nhưng vẫn muốn được gặp họ; điều thứ hai là… cậu vẫn chưa ăn xong những món viết trong ghi chú của điện thoại Quý Thừa Tiêu; điều thứ ba là không thể để cho Lê Hình với Cận Thần biết đến cậu; điều thứ bốn là…
Cậu khá luyến tiếc quãng thời gian ngắn ngủi chung sống với Quý Thừa Tiêu, cái người chỉ xấu xa chứ không phải quá xấu xa.
Tuy rằng không biết vì sao Quý Thừa Tiêu vẫn che giấu sự tồn tại cho cậu, nhưng dường như anh ta đã thu dọn rất nhiều hỗn loạn giúp cậu, nếu không có anh ta, có lẽ hiện giờ Lâm Triệt đã sớm bị bản thân đẩy ra chỗ chết bị vạch trần tống vào viện nghiên cứu.
Lâm Triệt bất ngờ rút tay về, cậu hỏi Quý Thừa Tiêu: “Có phải anh chê tôi quá phiền không?”
Quý Thừa Tiêu không nói gì.
Trong mắt Lâm Triệt, trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
Còn trong mắt của Quý Thừa Tiêu, đúng là Lâm Triệt có hơi phiền phức nhưng vẫn chấp nhận được.
“Tôi…” cũng không biết bản thân sẽ gây phiền phức như thế.
Câu đó Lâm Triệt không nói ra.
Bây giờ Lâm Triệt rất hi vọng Quý Thừa Tiêu có thể giống với lần trước nói mặt cậu lớn xong bổ sung thêm: “Trêu em thôi.”
Nhưng mà đợi thật lâu cũng chỉ là một khoảng trầm lặng.
“Tôi ghét anh.” Lâm Triệt nói.
Quý Thừa Tiêu ngạc nhiên mở to mắt.
“Ghét muốn chết.”