Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 29: Chương 29: Bạn Trai.




chạy phăng phăng trên đường, bỏ lại sau lưng những chiếc xe khác, những con người khác, bỏ lại cả đoạn đường mà nó đi qua.
Tốc độ xe vẫn cứ đều đều, không quá nhanh, cũng không quá chậm. Không khí trên xe yên tĩnh đến quỷ dị. Thỉnh thoảng phát ra những tiếng động cơ xe nhè nhẹ. Im lắng đến kinh ngạc. “Em có chuyện gì à?” liếc mắt qua gương xe, khẽ hỏi.
“Chẳng có chuyện gì cả.”, nó nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Không có gì? Em định lừa con nít đấy à. Mà giờ con nít cũng ranh lắm, chẳng lừa nổi nó nữa là.”
“Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ? Dừng xe lại đi, tôi muốn xuống!”, nó cau mày khó chịu. Muốn yên tĩnh một lát mà cứ bị cái con khỉ khùng này làm phiền. Trong lòng nó thầm mắng chửi con khỉ này trăm vạn lần. “Anh chỉ quan tâm em thôi mà! Em có khó chịu gì thì cứ trút ra đi. Hôm nay anh tình nguyện làm thùng rác cho em xả!”, tinh nghịch nói, vẻ mặt anh lúc này nhăn nhở vô cùng.
“Anh bớt lảm nhảm đi sẽ tốt hơn đấy.”
“Thôi nào tiểu thư, thoải mái lên!”, Lance nhoẻn miệng cười.
“Vậy chúng ta hẹn hò đi.”, nó mở mắt nhìn , sau đó khe khẽ híp mắt lại, đề xuất với . Nó cũng không biết tại sao nó lại nói thế nữa. Cũng tốt thôi, chẳng sao cả!
Lance kinh ngạc, đạp cần phanh, chiếc xe thắng gấp lại, “Em mới nói gì?”, anh thật sự rất rất sốc, chẳng lẽ anh mới bị nghễnh tai? “Tôi nói, chúng ta hẹn hò đi.”, nó kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, khoanh tay đợi câu trả lời của .
“Em nói thật?”, dò xét nhìn nó, anh nhìn thẳng mắt nó, như muốn tìm ra một giả dối trong mắt nó.

“Đừng để tôi nhắc lại lần nữa. Thế nào, anh đồng ý không? Tôi không chắc ít phút nữa mình có thay đổi quyết định hay không đâu đấy!”, nó nhếch môi, nói. “Được”, cười, đôi mắt anh lấp lánh. Chỉ cần nó không hối hận, bất cứ lúc nào anh cũng đồng ý.
Chiếc xe tăng tốc như cũ. Không lâu sau, dừng lại trước cổng một tòa nhà khá cổ kính. Nó ngạc nhiên nhìn tòa nhà này, bởi nó chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tuy nhiên, nó đã bị thu hút bởi kiến trúc của tòa nhà ngay khi nhìn thấy.
“Đây là…”, nó nói. “Là The Old Parsonage. Xuống xe thôi, hôm nay chỉ có mình chúng ta ở đây. Thế nào, địa điểm tuyệt vời để hẹn hò chứ? Em thấy bạn trai em có chu đáo không?”, tủm tỉm nói, cởi dây an toàn của mình, sau đó nhoài người sang bên cạnh, cởi dây giúp nó. Nó lườm , “Anh cũng nhập vai nhanh quá đấy!”.
Lance nhún vai, “Đành chịu thôi, anh trước giờ vẫn rất quan tâm em mà”. “Dẻo miệng”, nó liếc , sau đó đưa tay ra định mở cửa xe. lập tức ngăn nó lại “Khoan đã!”, rồi anh nhanh chóng mở cửa xe, đi vòng sang bên cửa xe chỗ nó, mở ra một cách nhẹ nhàng. Anh làm động tác của một công tử nho nhã, hơi khom người xuống, nói: “Mời”.
“Hừ”, nó thở mạnh một cái, bước ra khỏi xe. Bạn trai mới nhậm chức này, cũng quá phô trương đi. “Em coi đi, bạn trai em tốt như vậy, có phải em cũng nên thể hiện một chút thành ý hay không?”, cười cười, nhìn nó chân thành. “Anh muốn đáp lễ? Được thôi, vậy anh muốn thế nào đây?”, nó nheo mắt nguy hiểm nhìn , có trời mới biết con khỉ đội lốt người này lại nghĩ ra cái trò quái quỷ gì nữa. Lance vội kéo tay nó, đem nó tới trước mặt mình, cái mặt nhăn nhở đáng ghét, “Nào, lại đây, hôn anh một cái nào!”, mặt cúi xuống sát mặt nó. Nó bỗng dưng nghệt mặt ra, hôn ? Hôn một con khỉ sao? “Hôn anh?”
“Baby, hôn anh cái nào! Nhanh lên!” lại cúi thấp thêm chút nữa, đến khi chỉ còn cách nó 10 xen-ti-met thì dừng lại, chớp chớp mắt nhìn nó đầy mong chờ.
Nó đưa tay giữ lấy cằm , nhìn anh. Bàn tay nó bắt đầu di chuyển lên trên một chút rồi dừng lại, áp vào một bên má . Những ngón tay trắng mịn nhẹ vuốt ve làn da bóng mềm của . Nó rướn người lên.
“Em…” Trước từng động tác nhỏ của nó, trái anh cũng hồi hộp , đập thình thịch trong trong lồng ngực. Anh bối rối nhìn nó, gương mặt khẽ ửng hồng. Đã lâu lắm rồi anh không có tiếp xúc với phụ nữ ở khoảng cách thân mật như vậy. Cảm giác giống như một cậu con trai mới lớn, mới biết vị đời vậy. “Sốt ruột lắm sao?”, nó thì thầm sát bên , hơi nóng phả vào cằm anh, khiến lòng anh ngứa ngáy.
“Em…”

“Nói cho anh biết nhé, tôi đã từng hôn người đàn ông khác rồi.”
“Ừ.”
“Rất nhiều lần?”
“Ừ.”
“Anh không để ý sao?” nó nói, đôi mắt phượng quyến rũ híp lại.
“Ừ.”
“Anh là một tên bạn trai tồi tệ.” “Anh không quan tâm em đã hôn ai, đã hôn bao nhiêu người. Mà anh chỉ quan tâm, bây giờ em đang ở bên cạnh anh. Thế là đủ rồi!”, nhẹ nhàng nói, nói chậm rãi, từng chữ một như rót vào đáy lòng nó. Ông chú già của nó, chưa từng nói một câu nào thâm tình, hay đại loại là như vậy với nó. Đến nụ hôn đầu tiên của hai người, cũng là nó chủ động. “Baby?” Nhận ra nó đang thất thần, cúi đầu gọi nó, hơi thở nam tính ấm nóng phả vào khuôn mặt phấn nộn của nó, khiến một vùng da nó ửng đỏ. Nhưng nó vẫn cố làm như không phát giác ra sự thay đổi của bản thân.
“Huh?”
“Hôn anh!” Kể từ lần đầu gặp nó, anh đã ấn tượng với nó. Từ diện mạo cho tới dáng người, từ dáng người cho đến tính cách, anh đều bị nó hấp dẫn. Nó như một thứ độc dược mê hoặc anh. Và anh đã trầm luân trong mê dược ấy. Anh nghiện, mà không thể nào dứt ra được. Anh mong muốn có nó. Nhưng lại có một tên khác cứ luôn xen vào, cứ cản trở anh và nó, khiến anh rất bực mình. Thế mà nó còn đứng về phía tên đó, mà bài xích anh, coi anh như tà ma mà chạy xa vậy. Anh thực buồn. Vừa rồi, nó nói, muốn hai người hẹn hò, anh đã rất kinh ngạc, tay lái của anh suýt chút nữa không giữ kịp, cũng may mà anh nhấn phanh nhanh. Cơ hội này, có nằm mơ anh cũng cười tỉnh.

“Anh…” nó nhìn anh, miệng khẽ cong lên, bàn tay áp trên má anh hơi dùng lực, chợt đẩy mặt anh sang một phía, bàn chân nó bước lên phía trước, đồng thời mở miệng: “Nằm mơ!”. Nó bước nhanh từng bước vào bên trong tòa nhà, bỏ lại đằng sau một con khỉ đang ngơ ngác. “Baby?” Lance ngơ ngác nhìn bóng lưng nó. Chuyện gì mới diễn ra vậy? Nó không hôn anh, mà lại bỏ đi? Lòng anh trùng xuống, cảm giác hụt hẫng lan tỏa tới từng tế bào.
“Còn không mau đi, monkey?” Phát hiện đằng sau không có tiếng bước chân, nó dừng lại, quay đầu tìm kiếm mái tóc khỉ vàng quen thuộc “Anh muốn đợi tôi tới dắt tay anh đi như mẹ dắt con trai đi học sao?”.
“Khụ…khụ” Lance bị sặc…không khí trước câu nói của nó, anh tiến lại gần nó “Anh không phải con trai em, là bạn trai em!”.
“Còn không mau đi! Anh đứng đó có mọc thêm được cân nấm nào không?” nó liếc anh một cái, bĩu môi nói.
Lance lấy lại tinh thần, cầm lấy bàn tay trắng mịn của nó, bao bọc trong bàn tay to lớn của mình, nhẹ siết, khóe miệng cong lên “Được”.
phản xạ tự nhiên muốn rụt tay lại, thì lại bị tay anh siết chặt, đan mười ngón tay vào nhau, anh nói “Đi thôi”. Nó cũng lười phản ứng trước hành động của . Hiện tại, anh là đối tượng hẹn hò của nó, hay nó trắng ra, anh có quyền như vậy. Hai người cùng rảo bước tiến vào bên trong.
The Old Parsonage là một tòa khách sạn mang đậm phong cách cổ kính xa xưa, nhìn nó giống như một tòa lâu đài vậy. Chắc chắn nó đã được thiết kế bởi một kiến trúc sư thiên tài. Phong cảnh xung quanh The Old Parsonage cũng vô cùng lãng mạn, là một nơi lí tưởng để những cặp đôi bên nhau. “Thế nào, em thấy được chứ?” Bước vào bên trong tòa nhà, quay sang hỏi nó. Trong tòa nhà lúc này, chỉ có mỗi anh và nó, ngoài ra không còn một ai khác, kể cả nhân viên phục vụ cũng không.
Nó nhìn khắp một lượt. Mọi thứ ở đây được trang trí rất tinh xảo. Bức tranh này ở chỗ này, bình hoa kia ở chỗ kia, màu sắc, ánh sáng, đều hài hòa một cách kinh ngạc. Tất cả được bao trùm bởi một cảm giác ấm cúng rất khó diễn tả.
“Rất đẹp!” Nó không nhịn được thốt lên. Kiến trúc tòa nhà này, quả thực rất đẹp.
Lance mỉm cười “Vậy sao? Tòa nhà này, là ông nội của anh thiết kế ra đấy!”.
Nó tròn mắt “Thật à? Ông của anh thật giỏi!”

“Ờ. Không chỉ thế, cháu nội của ông cũng là một người rất giỏi!” Nhận được lời khen của nó, anh hơi nhướn mày, nói.
“Khoác lác!” Nó phóng cho một ánh mắt xem thường. Trực tiếp bỏ lại anh, nó tiến lên ngắm nhìn mọi đồ vật ở khoảng cách gần hơn. “Tôi chạm vào chúng được chứ?” Nó giơ tay định chạm vào một bức tranh sơn dầu trên tường, nhưng chợt nhớ ra mình không nên tùy tiện như vậy, nó quay lại dò hỏi .
Nhận được câu hỏi từ nó, lòng anh nổi lên một gợn sóng, nó đang muốn hỏi ý kiến anh sao? Suy nghĩ này làm anh không khỏi vui mừng, mỉm cười gật đầu “Em cứ coi như đây là nhà em!”.
Được sự cho phép của , nó không còn câu nệ nữa, nhanh nhẹn bước tới, sờ những thứ mình muốn sờ, chạm những thứ mình muốn chạm. Nó tỏ ra rất hào hứng, quên luôn cả việc có một con khỉ đang đuôi nó.
Đợi nó ngắm nhìn mọi thứ xong, cũng đã qua hơn một tiếng đồng hồ. Nó mệt mỏi, ngả xuống một chiếc ghế sofa bọc nhung mềm mại gần đó. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Mệt rồi?” Lance lại gần, đưa cho nó một chiếc khăn lông ẩm để nó lau mồ hôi.
Nó nhận lấy chiếc khăn từ tay anh “Cảm ơn!”.
Thu lại cánh tay, anh cũng ngồi xuống bên cạnh nó “Đã đói chưa, baby?”
Nghe anh nhắc nhở, nó liền cảm thấy đói, suốt từ sáng tới giờ, nó chưa ăn gì, bây giờ cũng phải gần 11 giờ rồi. Đúng là đói thật. Nó gật đầu với anh. “Nào, baby, chúng ta vào phòng bếp thôi!” Lance đứng dậy, kéo nó. “Vậy ai sẽ nấu ăn? Ở đây đâu còn ai ngoài chúng ta?” Nó ngạc nhiên nhìn , nó không có biết nấu ăn đâu nhé. liếc mắt khinh thường nhìn nó “Em coi thường bạn trai em quá đấy! Nào, đi thôi, hôm nay anh sẽ tự tay xuống bếp nấu cơm cho em ăn!”. “Anh? Được không đấy?” Nó nghi ngờ nhìn . Khỉ cũng biết nấu ăn sao? “Không tin à? Vậy hôm nay sẽ cho em mở rộng tầm mắt! Đi” kéo tay nó, cả hai người cùng tiến vào phòng bếp bên trong.
~~