Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 4: LẠNH LẼO




Sáng hôm sau, ngoài trời là những cơn gió nhẹ mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông tràn vào cửa sổ. Từng tia nắng yếu ớt đang nhảy nhót trên giường, rọi thẳng lên gương mặt Hà Bá làm y bừng tỉnh giấc, từ từ mở ra mi mắt nhập nhằng. Đầu tiên, thứ y nhìn thấy chính là trần nhà bằng vách lá xanh um còn chưa kịp đổi màu, rồi đảo mắt nhìn qua một lượt, liền nhớ ra mình vừa trải qua một đêm trong căn nhà xa lạ này.


Hà Bá nâng cánh tay lên xoa xoa mi mắt. Một giấc ngủ say không mộng mị, còn cảm thấy ngủ rất ngon nữa. Dường như trong quá khứ, y cũng chưa từng có giấc ngủ ngon như vậy, dù rằng quá khứ đối với y bây giờ chỉ là một mảnh nhập nhằng.


"Thiên Thiên, tôi sẽ mua cho em xe hơi, bây giờ tôi kiếm được rất nhiều tiền, đừng bỏ tôi có được không?"


Thừa Ngân đang ngủ say thì nói mớ. Tay còn không quên vỗ vỗ lên mặt Hà Bá mấy cái.


"..."


"Thằng đó có gì tốt hơn tôi chứ? Tôi vừa đẹp trai vừa siêng năng kiếm tiền, tôi sẽ làm cho em hạnh phúc. Tôi hứa đó!"


Những ngón tay thon dài của hắn mân mê vành môi Hà Bá. Miệng còn vang lên tiếng rên không nhanh không chậm khiến ánh mắt y từ từ trở nên âm trầm.


"..."


"Thiên Thiên, đừng đi, đừng đi, ĐỪNG ĐI MÀ!"


Dứt câu, Hứa Thừa Ngân giật mình tỉnh giấc liền phát hiện ra một đôi mắt âm u đang nhìn mình chằm chằm thì nhe răng cười một cái.


"Chào buổi sáng, Hà Bá!"


Dứt lời, hắn híp mắt lại như muốn níu kéo giấc mộng đã qua. Rõ ràng, hắn đang nằm mơ thấy bạn gái Thiên Thiên dịu dàng ngực to mông nở vô cùng xinh đẹp đã đá hắn thời đại học. Vì cái gì mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo âm u của một gã đàn ông chứ? Hắn thật không cam tâm, dù là mơ ít nhất cũng phải cho hắn chạm vào nàng một chút rồi tỉnh có được hay không? Ngay cả mơ cũng không cho hắn được toại nguyện.


"Dậy đi!"


Từ trên đầu Thừa Ngân vang lên tiếng nói trầm thấp của Hà Bá. Dường như y đang có chút bực mình.


"Gì chứ, ngươi cứ dậy trước đi! Ta nằm thêm một lúc nữa. Trời rất lạnh!"


"Ngươi đang đè ta!"


"Hả?"


Thừa Ngân lúc này mới giật mình phát hiện ra bản thân đang nằm sấp trên ngực y, liền từ từ bò dậy. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng nhìn thấy trên ngực áo của y vậy mà xuất hiện một mảnh ẩm ướt, chắc là nước miếng của hắn. Thật là xấu hổ quá đi!


Vành tai hắn hơi đỏ lên, liền sau đó nhanh tay lau lau chùi chùi chỗ ướt còn nhe răng cười.


"Hôm nay ta đi mua áo cho ngươi, cái này...cái này bỏ đi, không cần mặc nữa!"


Hà Bá không nói gì, gỡ bàn tay đang chà loạn trên ngực mình xuống rời khỏi giường. Y với tay lấy một bộ y phục mới rồi đi thẳng ra ngoài. Thừa Ngân cũng nhanh chóng ngồi dậy đi theo. Vừa đến cửa hắn liền rụt đầu lại.


"Ui, lạnh chết bố!"


Sau đêm qua, tuyết đã tan không còn dấu vết. Nhưng ngoài trời hơi lạnh cùng ẩm ướt bao phủ. Trên những cành cây ngọn cỏ còn đọng lại những giọt tuyết tan thành nước, lấp lánh long lanh dưới ánh mặt trời yếu ớt. Có vài cánh hoa hồng hồng trắng trắng rung rinh theo từng cơn gió nhẹ.


Yên bình là những gì mà Thừa Ngân cảm thấy lúc này. Đã nhiều năm sống trong cảnh lo lắng trước sau, hắn sớm quên rằng thiên nhiên xung quanh mình đẹp đến nhường nào. Bất giác, hắn muốn đi dạo. Liền ôm tay trước bụng, bàn tay với những ngón thon dài chui vào ống tay áo. Trên cổ quấn một chiếc khăn hơi cũ kéo cao chạm mũi rồi từ từ đi ra ngoài. Hắn rảo bước đi dạo một vòng rồi mới trở về. Vừa đến nơi liền nhìn thấy Hà Bá vậy mà đang xối nước lạnh. Mới sáng sớm giữa mùa đông, Thừa Ngân tưởng tượng thôi đã cảm thấy rùng mình, bất giác hắn sởn gai óc.


"Hắc xì!"


"Trời lạnh như vậy còn ra ngoài làm gì?"


Hà Bá đã bước vào nhà, hắn để trần thân trên, đang lau lau mái tóc ướt sũng của mình.


"Vậy còn ngươi, ngươi không phải còn tắm rửa hay sao...Hắc xì!"


Hà Bá nhìn nhìn chiếc mũi đỏ ửng như quả cà chua hơi ẩm ướt của Thừa Ngân, bất giác y không khống chế được, liền kéo chiếc khăn dưới cằm hắn lên lau nước mũi cho hắn. Làm Thừa Ngân giật mình hơi nghiêng đầu về phía sau, mắt phải giật điên cuồng.


"Gì chứ? Để ta, để ta!"


Hắn giật lại chiếc khăn rồi tự lau mũi cho mình. Hắn có phải là tiểu hài tử đâu mà cần người khác lau nước mũi chứ? Thật mất mặt!


"Còn đau không?"


Thừa Ngân vừa lau mũi vừa nhìn vào vết thương trên bụng của Hà Bá. Nơi đó hiện tại đã kết thành một lớp mài đen mỏng. Hà Bá vừa mặc áo vừa trả lời.


"Chỉ một chút!"


"Đau thì nói đau, giả ngầu làm cái gì. Đến đây, bố xem cho ngươi!"


"Ta đã nói không sao!"


Hà Bá nói nhưng vẫn đến đứng trước mặt cho Thừa Ngân xem vết thương. Ngày hôm qua hắn không xem kỹ nên chỉ nghĩ là vết thương do ngã xuống suối bị cây đâm vào. Nhưng hiện tại thì rõ ràng là không phải. Vết thương thông thường không thể chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã kết mài.


"Chẳng lẽ là cung tên? Hay phi tiêu? Phi đao? Nếu vết thương do những thứ này gây ra thì Hà Bá rõ ràng là bị người ta cố tình giết chết. Xem ra thân thế của hắn cũng không hề đơn giản!"


Thừa Ngân nghĩ nghĩ chân mày hơi nhíu nhíu một chút.


"Có ai bên trong không?"


Bỗng dưng, từ ngoài cổng nghe có tiếng người nói vọng vào, Thừa Ngân liền cảm thấy không ổn. Hắn nhỏm người dậy đưa mắt nhìn ra ngoài.


"Là quan binh...không xong rồi! Nhất định bọn chúng đến truy tìm người của Kỳ quốc!"


Dứt lời, hắn xoay đầu lại thì thấy Hà Bá từ lúc nào trên tay đã có thêm một thanh trúc nhọn.


"Ngươi định làm gì? Bọn chúng có sáu người. E là hôm nay khó thoát. Nhanh lên!"


Thừa Ngân dứt lời liền kéo tay Hà Bá chạy vào phòng ngủ nhưng y vẫn đứng yên bất động. Thừa Ngân có thể nhìn thấy rõ sát khí nồng đậm trong mắt y.


"Đại ca, lúc này không thể đối đầu trực tiếp với chúng đâu, ngươi không sợ chết nhưng lão tử sợ. Lão tử chỉ có một cái mạng thôi, còn không mau đi!"


"..."


"ĐI!"


Dứt lời, Thừa Ngân liền xô ngã bàn ghế trong nhà rồi kéo Hà Bá vào bên trong phòng ngủ. Hắn nhanh tay gom y phục ném bừa bãi xuống sàn nhà. Chăn mền cũng tạo thành một đống hỗn độn.


"Làm gì?"


"Để bọn chúng không nghĩ còn người ở đây!"


Hắn nói xong thì nhìn ra ô cửa sổ chắn bằng thanh trúc hôm qua rồi gấp gáp nhìn sang Hà Bá.


"Có thể dùng tay phá hay không?"


"Rầm!"


Chỉ chớp mắt Hà Bá đã phá tung cửa sổ. Sau đó nhoáng một cái đã nhảy ra ngoài. Cửa sổ hơi cao, hai bên lại không có gì chống đỡ, nên Thừa Ngân trèo lên hơi khó khăn. Nếu là kiếp trước thì với độ cao này không hề hấn gì với hắn, chỉ là hiện tại cơ thể này có hơi thấp bé.


"Ôm ta!"


Hà Bá rướn người vào, Thừa Ngân lập tức vòng tay ôm lấy cổ y, y ôm lấy eo của hắn kéo ra ngoài. Hai người sau đó nhanh chóng băng từ lối sau căn nhà. Hà Bá kéo hắn một mạch chạy thật nhanh, đến hàng rào phía trước mặt, bất giác Hà Bá phi thân lên kéo theo Thừa Ngân nhảy qua hàng rào rồi lủi vào rừng.


"Ui da!"


"Không sao chứ?"


"Không...không sao!"


Thừa Ngân vừa nói vừa tập tễnh chạy theo Hà Bá. Khi nhảy, lúc tiếp đất cổ chân hắn đã bị trẹo, hiện tại đau đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là hắn không thể dừng lại. Chạy đến một quãng, hai người lủi vào một hốc đá ẩn nấp. Thừa Ngân vừa thở dốc vừa lau mồ hôi đang tươm nườm nượp trên trán.


"Ngồi yên chỗ này, bọn chúng chắc không đuổi theo."


Hà Bá vừa nói vừa hóng mắt nhìn ra ngoài kia, chỉ có một mảnh rừng trúc xanh um.


"Chân ngươi không sao chứ?"


Y quay đầu lại nhìn Thừa Ngân. Gương mặt hắn lúc này hơi tái xanh, mồ hôi tầng tầng rịn ra, dường như chỗ đau không hề nhẹ.


"Không sao đâu! Bố chịu được!"


"Hừ!"


Hà Bá hừ một cái, vẻ mặt hơi lạnh. Bất giác y nắm lấy cổ chân hắn xoay xoay.


"A đau...đau chết lão tử. Buông ra, ngươi cũng không phải đại phu. Xoay gãy chân bố bây giờ!"


Thừa Ngân là người hiện đại. Hắn chỉ tin vào bệnh viện và bác sĩ. Ốm thì dùng thuốc, đau thì phẫu thuật. Lúc nãy trẹo chân không hề nhẹ, nếu không phải là người có chuyên môn, tùy tiện chỉnh sửa có thể làm gãy xương.


"A!"


Hà Bá trong lúc Thừa Ngân phân tâm đã giật một cái làm hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, không phải chân cũng gãy rồi chứ? Hắn bấu tay vào vai Hà Bá cấu chặt, mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang đen. Từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng trải qua đau đớn như vậy.


"Cử động thử!"


Thừa Ngân thở hổn hển, giương đôi mắt đỏ ngầu hung hăng trừng Hà Bá, hắn gằn giọng.


"Đậu má, chân bố mà gãy bố lập tức phế mày!"


Sau đó, Thừa Ngân hồi hộp thử cử động cổ chân. Lắc trái, lắc phải, xoay tròn. A vậy mà cư nhiên đã hết đau. Chân không gãy, may quá chân hắn không có gãy! Nhưng mà Thừa Ngân vẫn còn chưa hết tức giận vì sự liều lĩnh của Hà Bá.


"Thân thể của bố, ngươi muốn làm gì thì cũng phải hỏi ý kiến bố. Ngươi không phải đại phu, lần này là may mắn nhưng lần sau thì không có như vậy. Xương cốt con người rất mong manh, gãy rồi thì ngươi có đền được chân cho bố hay không?"


"Nó không có gãy!"


"Cái gì?"


Thừa Ngân nhíu mày bực mình nhìn Hà Bá.


"Ta chỉ làm những gì ta có thể làm!"


"Con mẹ nó thật tự tin, người mất trí như ngươi cũng có tự tin đó sao? Lúc trước ngươi là đại phu sao? Hay là thần y?"


Thừa Ngân vẫn còn tức. Dù hắn biết chân mình đã khỏi, nhưng nếu những vết thương sau này Hà Bá còn tùy tiện làm theo ý mình thì sẽ rất nguy hiểm, không phải sao?


Hai người trầm mặc một lúc thì Thừa Ngân bỗng nhiên giật mình.


"Không xong rồi!"


"..."


"Đêm qua thức ăn dùng không hết ta đã để lại trong nồi...nếu..."


Hai người nhìn nhau một lúc, bất giác Hà Bá đứng bật dậy.


"Ngươi định đi đâu?"


"Trở về!"


"Cái gì?"


"Ngồi đây chờ, lát nữa ta sẽ quay lại đón ngươi."


Dứt lời, Hà Bá không chờ Thừa Ngân phản ứng đã lập tức đi mất. Thừa Ngân cũng đứng dậy. Hắn thầm kêu không xong, sau đó nhặt một thanh trúc làm gậy rồi nhanh chóng đi theo Hà Bá.


Khi hắn đến nơi thì nhìn thấy bên ngoài lối rẽ vào rừng gần ngôi nhà của họ là sáu người, thân thể đầy máu tươi nằm sóng soài trên mặt đất. Dường như tất cả đều đã chết. Chính là sáu quan binh lúc nãy. Hà Bá tay dính đầy máu đang khụy một chân lục soát y phục của một người.


"Ngươi...ngươi giết bọn họ?"


Thừa Ngân từ từ tiến đến, toàn thân chấn động, hắn nhìn bàn tay dính đầy máu cùng thanh trúc vót nhọn hôm qua dùng để đâm cá, hiện tại đã đâm vào cuống họng của những người kia. Bất giác một cảm giác buồn nôn xộc lên cổ họng khiến Thừa Ngân nắm lấy thân một cây trúc nôn thốc nôn tháo.


Hà Bá nhìn thấy hắn như vậy nhưng cũng không để tâm, y nhanh chóng nhét vào áo mình thẻ trúc cùng giấy tờ gom được trên người quan binh, sau đó y cởi hết áo giáp và mũ của mấy người kia dứt khoát quăng qua hàng rào.


"Ném xuống sông!"


"Gì chứ?"


"Nhanh lên!"


Thừa Ngân nôn đến khóe mắt đỏ ửng. Nghe thấy Hà Bá nói vậy không khỏi thân thể run lên lần nữa. Hắn lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy giết người, mà kẻ giết người đó còn là người đêm qua cùng mình ngủ trên giường. Còn là sáu mạng người. Bọn chúng dù là quan binh nhưng cũng có gia đình, cũng có cha mẹ, vợ con. Cũng có người đang chờ đợi bọn họ trở về, không phải sao?


Thừa Ngân cắn chặt khớp hàm ngăn đi cảm xúc kinh hãi trong lòng mà tiến đến cùng Hà Bá run rẩy khiêng mấy người kia nhanh chóng ném xuống sông. Dòng sông nước chảy xiết, nhanh chóng cuốn bọn họ trôi theo dòng. Vì giáp phục quan binh bị mất, thẻ trúc trên người không còn, đương nhiên nếu có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là bá tánh thường dân mà thôi. Huống chi, hiện tại thiên hạ đại loạn, người chết không hiếm, cũng không nhiều người quan tâm đến mấy xác chết vô danh này.


Cả ngày hôm đó, hai người bọn họ không ai nói với ai câu nào, Hà Bá vẫn đi bắt cá, Thừa Ngân vẫn nấu cơm, rồi ngồi ăn như ngày hôm qua. Chỉ là cả hai đều biết rằng tâm tư người kia đang nổi sóng. Tối đêm đó tuyết lại rơi, trận tuyết này còn lớn hơn hôm qua. Nhưng Thừa Ngân nằm trên giường cũng không đắp chăn. Hắn nằm nghiêng, co mình hướng mặt ra ngoài để không nhìn thấy người kia.


Chiếc giường không lớn nhưng khoảng cách của hai người lại rất rộng. Trời đã khuya, bọn họ nằm trên giường đã rất lâu rồi, nhưng Thừa Ngân hoàn toàn tỉnh táo. Nhận thức của hắn về thế giới này cũng chưa đặc biệt rõ rệt. Sớm biết tính mạng con người bị xem nhẹ nhưng cũng không ngờ nó rẻ rúng đến như vậy. Còn người bên cạnh này ra tay giết người nhẫn tâm, trên mặt cũng chưa từng hiện một tia ăn năn. Khi ném xuống sông còn vô cùng dứt khoát, giống như trước đây việc giết người đã là thói quen của y. Nghĩ đến đây, Thừa Ngân càng cảm thấy mình phải nhanh chóng dứt ra khỏi người này, nếu một ngày nào đó y hồi phục trí nhớ, e rằng mạng của hắn là thứ đầu tiên y lấy.


"Ta không giết họ thì bọn họ cũng sẽ giết ta!"


Trong đêm tối bỗng dưng giọng nói khàn khàn của Hà Bá vang lên, ảm đạm tựa như chính con người y. Thừa Ngân khẽ chớp mắt một cái nhưng thân thể vẫn nằm yên bất động tựa như đã ngủ.


"Ngày mai xem những thứ thu được từ họ có thể dùng được cái gì."


Thừa Ngân vẫn không trả lời. Tròng mắt hắn chỉ có một màn đêm thăm thẳm và cái lạnh của mùa đông, nhưng cũng không bằng cái lạnh trong lòng hắn lúc này. Thật lâu sau tưởng rằng hắn đã ngủ, bỗng dưng hắn thì thầm, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Hà Bá nghe được.


"Sau này...đừng tùy tiện giết người!"


"..."


"Những người đó...họ cũng là thân bất do kỷ, mỗi người thờ chủ riêng, cũng chỉ là người làm thuê làm mướn mà thôi. Họ cũng có người thân, cũng có mơ ước, cũng có hy vọng, cũng có người đang chờ bọn họ trở về...nhưng mà đêm nay, họ đã không thể trở về được nữa... Cảm giác mất người thân nó rất đáng sợ!"


Năm đó khi ba của Thừa Ngân qua đời, hắn đã không thể rơi được một giọt nước mắt nào. Hắn mãi mãi cũng không thể chấp nhận người ba chăm sóc cho mình từ nhỏ đến lớn, người thân duy nhất cũng là người hắn yêu thương nhất cứ như vậy mà ra đi. Từ 'chết', hắn không thể nào chấp nhận được. Cảm giác đau đớn đó cũng chỉ có người từng trải mới hiểu rõ mà thôi.


"Cho nên, nếu không phải đường cùng...đừng tùy tiện giết người!"


Màn đêm lần nữa trở lại tĩnh mịch. Ngoài kia chỉ có tiếng gió tuyết ào ào tựa như tiếng oan hồn gào thét trong đêm.


"Ừ!"


Thật lâu sau, Thừa Ngân nghe Hà Bá ừ một tiếng, tròng mắt hắn hơi động nhưng cũng không xoay người lại, cứ như vậy từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ những suy nghĩ không tên cứ lởn vởn trong đầu mình.


Sáng hôm sau, khi Thừa Ngân thức dậy thì không nhìn thấy Hà Bá đâu nữa, chỉ thấy mình đang nằm giữa giường, trên người còn được đắp chăn. Có lẽ Hà Bá đã đắp cho hắn. Hắn nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một mảnh trắng xóa, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Hắn