Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 18: SỐNG LẠI




Mùa đông năm 938 CN, Cảnh đế đến Lăng Hoa hợp lực cùng cánh quân của Kế thân vương, kéo dài từ Lĩnh Nam đến Biện Đô. Cảnh đế trong vòng sáu ngày truyền ba hồi thánh chỉ gọi Hoàng Cảnh Dương và Vệ tướng, nhưng bọn chúng không đến. Sau đó thuận lý thành chương, ban bố cùng bách tính thiên hạ Vệ tướng và Ung vương kháng chỉ, mưu đồ tạo phản. Mùa xuân năm 939, Cảnh đế ngự giá thân chinh mang bảy mươi vạn tinh binh đánh thẳng về kinh thành, thế như chẻ tre. Năm đó, đứng trên trường thành có thể nhìn thấy hàng vạn tướng sĩ ngã xuống, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là xác người, cờ chiến ngổn ngang cháy rụi, cố đô trở nên hoang tàn đổ nát trong ánh tà dương tịch mịch.


Sau trận huyết chiến, Vệ tướng đã chết, Hoàng Cảnh Dương bị thương nặng được Úc Trì một người một ngựa xông qua hàng ngàn mũi giáo mang y trở về vùng đất phong.


Cũng trong năm đó, Úc Trì dùng tư binh ở Vạn Trùng Sơn nhân lúc náo loạn, đánh thẳng qua sông Hoành - Kỳ quốc, chiếm thêm sáu đạo thành trì, kết hợp Kỳ An tạo thành Trì quốc. Từ đó, cùng với Tề quốc, Kỳ quốc hình thành thế chân vạc, nước sông không phạm nước giếng. Hoàng Cảnh Dương sau đó thương tích thế nào không nghe nhắc đến.


Tháng 2 năm 939, Cảnh đế tuyên chiếu dời đô về Lăng Hoa. Tháng 3 năm 939, Cảnh đế mang theo hai mươi vạn tinh binh đánh về phía nam Triệu quốc, biến Triệu quốc thành chư hầu, mang thái tử Triệu quốc là Cố Hàn Dư làm chất tử. Giam lỏng ở dịch quán đã gần một tháng.


"Bệ hạ, thái tử Triệu quốc ngã bệnh hơn nửa tháng. Từ đó đến nay đều không đến chầu triều. Chỉ sợ che giấu tâm tư riêng. Bệ hạ, có nên để thái y đến đó xem qua một lần hay không?"


Người nói chính là Lý Hữu. Sau trận chiến hắn đã được thăng chức làm Đô ngự sử, quản lý ngự sử đài.


Cảnh đế đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Mặt y lúc này chỉ có hàn ý. Mới mấy tháng trôi qua mà dường như y đã già thêm mấy tuổi. Hoàng Cảnh Thiên nhớ khi đó lần đầu gặp mặt Cố Hàn Dư, ấn tượng tuyệt đối không tồi. Mày rậm mắt to sáng long lanh tựa như mắt mèo. Mũi cao thanh tú, có một điểm ở hốc mắt hơi nhô lên tạo thành nét gãy rất riêng trên gương mặt. Môi mọng dày mềm mại ướt át, không đỏ như nữ tử nhưng hồng nhạt đầy sức sống. Tay chân thon dài, dáng người cao ngất, chỉ thấp hơn y khoảng nửa cái đầu.


Người này đứng trong vạn người liền trở nên nổi bật, vừa anh tuấn bức người vừa mềm mại nhu thuận. Nhiều người nhìn thấy hắn lần đầu đều không khỏi muốn nhìn thêm lần nữa, càng nhìn lại càng thấy đẹp đẽ, tuấn lãng.


Cố Hàn Dư năm nay hai mươi lăm tuổi, tuy mang danh chất tử, thực tế lại là con tin. Nhưng ngày đến đây khí chất không luồn cúi, tư thế ngẩng cao đầu, tuyệt nhiên không ai có thể xem thường hắn.


Hoàng Cảnh Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.


"Quan sát hắn một chút."


"Dạ, bệ hạ. Vi thần cáo lui!"


Lý Hữu vừa rời khỏi, Hoàng Cảnh Thiên liền ngừng bút trên tay, hơi ngã lưng tựa vào thân ghế.


"Bệ hạ..."


Người lên tiếng chính là Phí Lời, mùa đông năm đó hắn đã cùng với Hoàng Cảnh Thiên chinh chiến trên yên ngựa, đánh đông đẹp tây. Hiện tại đã được thăng chức từ ám vệ không nhìn thấy mặt trời thành thị vệ thiếp thân của hoàng thượng. Ngày ngày đều bên cạnh bảo vệ y.


"Nói!"


"Sáng nay người bên đông cung nói Bạch công tử bị bệnh. Không chịu ăn uống gì."


Hoàng Cảnh Thiên nhắm mắt dưỡng thần, không một biểu tình.


"Gọi thái y chưa?"


"Bạch công tử... là muốn gặp bệ hạ, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược!"


"Phí Lời!"


"Dạ có nô tài!"


"Ngươi nên đổi tên rồi!"


"Dạ?"


"Lắm lời!"


Phí Lời cảm thấy hơi chua chua nơi cuống họng, hắn là vì ai chứ? Có phải là lo lắng cho tính phúc của bệ hạ hay không? Bạch công tử đã theo Hoàng Cảnh Thiên từ rất lâu, cũng chịu khổ không ít, ai cũng biết Cảnh đế rất để ý đến Bạch công tử. Lần đó giữa đêm đông giá lạnh, Cảnh đế còn liều mạng nhảy xuống hồ cứu người lên. Phí Lời từ đó về sau liền ghi nhớ Bạch công tử chính là người trong lòng của bệ hạ. Nếu hắn có chuyện gì thì cũng nên nói với bệ hạ. Phí Lời khẽ nuốt xuống một cái.


"Dạ... nô tài biết tội!"


Bên ngoài tổng quản thái giám tiến vào dâng cho y thẻ trúc.


"Bệ hạ!"


Hoàng Cảnh Thiên không mở mắt, phất phất tay ra hiệu hắn đứng dậy.


"Bệ hạ, hôm nay người lật bài tử cung nào?"


Hoàng Cảnh Thiên lại xoa xoa mi tâm. Từ ngày toàn quân đại thắng đến nay, trong cung liền tuyển thêm rất nhiều phi tần và tú nữ, còn có cả nam quân. Hiện tại đông cung tây viện đều chật ních yến oanh. Ngôi vị hoàng hậu từ ngày y đăng cơ vẫn còn bỏ trống. Toàn bộ sự việc của nội cung đều do một tay thái hậu chủ quản. Mấy năm nay mẹ con hai người không thuận, chiến tranh lạnh triền miên, nên y cũng muốn dùng việc này để nàng không có thời gian suy nghĩ lung tung.


Hoàng Cảnh Thiên suốt mười ngày nay vô cùng bận rộn chính sự, y đều qua đêm một mình tại Cảnh Hiên cung. Hại hậu cung một mảng lạnh lẽo, ai nấy cũng đều trông ngóng bóng dáng của y.


Hoàng Cảnh Thiên lật lật bài tử rồi nắm một cái lên nhìn. Sắc mặt không biểu cảm khiến người chuyên nhìn mặt đoán tâm tư như tổng quản thái giám Lý Phúc hiện cũng không biết y đang nghĩ gì.


Lý Phúc nhìn thấy thẻ bài Yên phi được Cảnh đế cầm lên thì vui vẻ trong lòng. Gần đây hắn nhận không ít lợi lộc từ Yên phi, nàng cũng chính là người có địa vị cao nhất ở hậu cung của Cảnh đế. Nhưng mà Hoàng Cảnh Thiên sau khi nhìn nhìn ngó ngó một chút lại đặt trở về chỗ cũ.


"Đến chỗ Bạch Lãng đi!"


"Bệ hạ... nhưng mà..."


Lý Phúc vừa cất tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Cảnh Thiên liền không dám nhiều lời nữa. Hắn khom người mang bài tử lui xuống cho cung nữ, trong lòng vô cùng ảo não. Mấy ngày nay, phía thái hậu và hậu cung đều tạo sức ép cho hắn. Hắn thật không biết nên làm thế nào mới đúng.


Cảnh đế đã đăng cơ sáu năm, nhưng vẫn chưa có tiểu hoàng tử nào ra đời. Nếu tiếp tục đến chỗ của nam quân... như vậy, hoàng tử ở đâu ra chứ? Huống chi, mấy tháng nay Hoàng Cảnh Thiên nếu không ở Cảnh Hiên cung thì chỉ đến chỗ của Bạch Lãng, sớm người đó đã trở thành kẻ thù của tất cả nữ nhân trong hậu cung rồi.


"Khởi giá Lâm trúc viện!"


Bên ngoài vang lên tiếng người hô, khắp nơi lại loáng thoáng xì xầm. Kẻ âm thầm trù ẻo, kẻ chán nản hoa xuân héo tàn.


Hoàng Cảnh Thiên đến nơi ở của Bạch Lãng, không nhanh không chậm tiến vào. Nơi này trồng rất nhiều trúc, đúng với sở thích của Bạch Lãng. Người hầu cũng không son phấn mà giản dị giống tính cách của hắn. Hắn vô cùng nhạy cảm với mùi phấn son. Lâm Trúc viện được xây giống như nơi hắn từng ở khi còn học với Hoàng Cảnh Thiên. Trong hoàng cung sớm đã đồn đãi Cảnh đế vô cùng yêu thương nam nhân này. Cho nên tuy xuất thân của Bạch Lãng có chút không tốt, nhưng mà không ai dám đụng chạm đến hắn.


Bên ngoài cung nữ nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên thì vô cùng mừng rỡ liền quỳ xuống, chỉ riêng Bạch Lãng còn nằm trên giường trùm kín chăn. Mười ngày nay y không đến đây. Lần cuối cùng trước khi rời đi, nghe nói Bạch công tử từ chối dạo đàn cho Cảnh đế, sau đó y tức giận rời khỏi. Hiện tại không phải cũng đã quay lại rồi hay sao? Làm gì có chuyện Bạch công tử bị thất sủng chứ?


Hoàng Cảnh Thiên phất tay cho cung nữ lui ra, bốn tầng cửa đóng kín lại, y mới từ từ ngồi xuống uống tách trà, ánh mắt không động. Đã mười ngày bọn họ không có gặp nhau.


Năm tháng trước trong đêm mưa tuyết đầy trời, Hoàng Cảnh Thiên cùng người của y đã mang hắn một thân đầy máu tươi trở về. Sau đó trải qua năm ngày chữa trị hắn mới tỉnh dậy. Làm Hoàng Cảnh Thiên phải dời lại chuyến đi Lăng Hoa của mình muộn hơn ít ngày.


Y còn nhớ như in ngày hôm đó. Tuyết bên ngoài trắng xóa một mảng, bên trong phòng luôn có than hồng làm ấm. Khi Bạch Lãng tỉnh dậy, câu nói đầu tiên của hắn có lẽ y sẽ rất lâu nữa mới có thể quên được.


"Cảnh Thiên... sao huynh lại ở đây?"


Hoàng Cảnh Thiên khi đó thất thần trong chốc lát, y không nói gì cũng không phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt âm trầm nhìn Bạch Lãng. Rất nhanh sau đó người bên ngoài được gọi tiến vào xem xét vết thương cho hắn.


Từ đó trở đi, Cảnh đế đều mang Bạch Lãng theo bên người. Người ta đoán rằng bệ hạ si tình Bạch công tử đã nhiều năm. Hai người là thanh mai trúc mã, còn là đồng sư. Bạch công tử cao lãnh như đóa hoa mai trên núi Thúc Lĩnh, thật xứng đôi với bệ hạ. Đáng tiếc chỉ là một nam nhân, nếu không nhất định được Cảnh đế phong làm hoàng hậu.


"Cảnh Thiên!"


Bạch Lãng lúc này từ trên giường nghe động tĩnh liền tỉnh dậy thì nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên đang thất thần phóng mắt ra ngoài cửa sổ. Trong thiên hạ này người còn sống mà gọi y là Cảnh Thiên chắc cũng chỉ có hai người, chính là thái hậu và Bạch Lãng. Từ nhỏ hắn đã gọi y như vậy, sau này y đăng cơ xưng hô cũng chưa từng thay đổi. Điều này làm cho hắn trong lòng người khác lại tăng thêm địa vị.


"Không cần ngồi dậy!"


Hoàng Cảnh Thiên nhìn Bạch Lãng yếu ớt trên giường.


"Huynh đến khi nào?"


"Trẫm cũng vừa mới đến! Nghe nói ngươi không khỏe?"


"Có phải nếu ta không bị bệnh, huynh cũng sẽ không đến nhìn ta một lần?"


Hoàng Cảnh Thiên trầm ngâm một chút.


"Trẫm gần đây bận rộn chính vụ!"


"Ta biết..."


Lần đó không phải vì hắn không chịu khảy đàn mà là vì bỗng dưng Hoàng Cảnh Thiên nói một câu, bảo hắn lặp lại. Đó đều là những lời nói thô lỗ của kẻ thất phu mà hắn từ nhỏ cũng chưa từng mở miệng nói. Cho nên hắn đã không thể làm theo, sau đó Hoàng Cảnh Thiên cũng không đến Lâm Trúc viện của hắn nữa. Hắn không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở chỗ nào.


Bạch Lãng ngồi trên giường tìu tụy nhìn Hoàng Cảnh Thiên. Y vẫn như vậy, lưng thẳng như trúc nâng tách trà lên uống một hơi. Hắn bỗng dưng nhớ về khoảng thời gian của nhiều năm trước, khi y chưa đăng cơ, lúc đó, hai người giữa đêm khuya còn len lén rời khỏi cung ngắm hoa đăng trên phố. Bạch Lãng thấy lòng thoáng chút chua xót. Thật lâu sau, hắn khàn khàn giọng.


"Mẫu thân ta..."


"Nàng vẫn tốt."


"Ta có thể gặp nàng không?"


"Vài ngày nữa trẫm sẽ mang ngươi đi!"


"Cảnh Thiên... vì sao, vì sao huynh vẫn không giết ta?"


Hoàng Cảnh Thiên đã nhiều lần tha chết cho hắn, cũng nhiều lần bỏ qua những việc làm của hắn trong quá khứ, những điều này hắn đều biết rõ. Chỉ là lần này... sự việc quá lớn, người của Thiên Sát đều bị giết gần hết. Kẻ còn sống thì bị giam trong ngục thất, hàng ngày chịu tra tấn nhục hình đến chết đi sống lại. Chỉ có hắn vẫn còn được ân xá của Hoàng Cảnh Thiên. Là y nghĩ đến tình cũ nghĩa xưa hay y vốn muốn giữ hắn lại để điều tra thêm cái gì khác?


"Ngươi muốn chết như vậy?"


Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng, cũng không nhìn hắn một lần.


Bạch Lãng mong chờ một câu nói khác, hắn muốn lần nữa có lại sự đối đãi thật tâm của Hoàng Cảnh Thiên như lúc xưa.


"Khụ khụ..."


Bạch Lãng bất giác ho một tràn. Hắn che miệng lại yếu ớt tựa vào giường. Ngay cả bệnh tật nhìn hắn vẫn tao nhã thanh khiết như đóa bạch mai. Hoàng Cảnh Thiên khẽ nhíu mày một cái. Không hiểu sao tư vị trong lòng y lúc này thập phần phức tạp.


"Năm đó nếu ngươi giết ta, có lẽ, ta cũng không chịu giày vò nhiều như vậy!"


"..."


Bạch Lãng vừa nói vừa khẽ nhếch môi lên cười. Giọng nói mềm mại như nước chảy. Ánh mắt hắn không tiêu cự, nhớ nhung khoảnh khắc xa xưa nào đó.


"Từ bao lâu rồi ngươi không gọi ta là a Lãng? Ta thật nhớ ngày xưa. Sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh được sống lại lần nữa, bất giác... ta cảm thấy mình có nhiều thứ không còn luyến tiếc nữa!"


Phải, Bạch Lãng hiện tại đã không còn hận Cảnh đế, huống hồ hắn từ nhỏ cũng chưa từng hận Cảnh đế. Bất quá bởi vì hắn sinh ra trong nhà họ Bạch, hắn không thể làm mẫu thân của mình đau lòng, nên đành phải đứng về phía đối nghịch với y. Thật may, ông trời cho hắn trải qua thập tử nhất sinh, lần nữa sống lại mới biết cái gì là trân quý đối với mình.


Khi tỉnh dậy lần nữa nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên, hắn tưởng như mình đang nằm mộng. Nhưng mà thái độ của Hoàng Cảnh Thiên đối với y không nóng không lạnh, khiến y tiến không được lùi cũng không xong.


"Cảnh Thiên, có muốn ta tấu một khúc nhạc cho huynh nghe không?"


Hoàng Cảnh Thiên nhìn bóng trăng soi ngoài cửa sổ, trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Mỗi lần y đến đây đều nghe hắn tấu nhạc. Bạch Lãng cầm kỳ thi họa đều đặc biệt xuất sắc. Trước đây lúc hắn còn ở kinh thành được mệnh danh là đệ nhất cầm sư, phong hoa tuyết nguyệt.


"Được!"


Bạch Lãng mỉm cười tiến đến góc tường mang chiếc thập lục huyền cầm đặt xuống bàn. Hắn nhìn nhìn Hoàng Cảnh Thiên rồi đặt tay vuốt nhẹ dây đàn, môi khẽ vẽ lên thành một đường cong tuyệt sắc. Mái tóc dài trong gió nhẹ phiêu phiêu, những cánh bạch mai ngoài cửa sổ chui vào vờn trên mái tóc thơm tho của hắn, tạo thành một khung cảnh tao nhã rung động lòng người.


Khúc Cao sơn lưu thủy như nước chảy mây trôi trong đêm thanh vắng cất lên hoạt náo lòng người. Bên ngoài cung nữ nhìn nhau mỉm cười, bệ hạ và Bạch công tử thật vô cùng xứng đôi. Nhiều đêm trước bệ hạ thường xuyên đến đây nghe nhạc khúc Bạch công tử đàn, tình nồng ý mật.


Kết thúc nhạc khúc, Bạch Lãng nhìn Hoàng Cảnh Thiên rồi khẽ ngâm hai câu thơ.


"Ty đồng khinh tháo lộng.


Lưu thủy ngộ tri âm!"


Hoàng Cảnh Thiên nhìn chút nước trà còn sót lại trong tách rồi uống cạn, y không nói gì, từ từ rót thêm một tách nữa. Bạch Lãng lại ngâm tiếp bốn câu.


"Lưu thủy hà thái cấp


Thâm cung tận nhật nhàn.


Ân cần tạ hồng diệp


Hảo khứ đáo nhân gian."


Hoàng Cảnh Thiên nhìn một cánh mai mỏng manh theo gió rơi vào tách trà mình đang uống. Y đặt xuống bàn, không lạnh không nhạt khàn khàn giọng.


"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Có những thứ không thể quay đầu lại!"


Dứt lời, y đứng lên từ từ rời khỏi phòng. Bạch Lãng ngồi đó, nhìn bóng trăng cô độc treo giữa trời quang.


***


Hoàng Cảnh Thiên không trở lại Cảnh Hiên cung mà từ từ lên trường thành nhìn xuống nhân gian bên dưới. Đêm nay là rằm, trăng treo giữa trời một mảnh vành vạnh. Dưới phố náo nhiệt đông vui, từng chiếc đèn lồng đỏ treo cao, không khí thập phần náo nhiệt. Trên sông còn có người thả hoa đăng cầu duyên. Những chiếc đèn hoa xanh xanh đỏ đỏ trôi dọc theo dòng nước.


Bất giác Hoàng Cảnh Thiên nhớ đến ngôi nhà cỏ trong rừng trúc, nhớ gương mặt chảy tràn ánh trăng đêm của người nằm cạnh mình. Cảnh còn, người còn nhưng hồn xưa đã mất. Y ngẩng mặt nhìn vầng trăng trên bầu trời xanh thẳm mà không rõ tư vị gì. Cũng thật lâu rồi, y không cảm thấy cuộc sống mình có gì vui vẻ.


Sau đó một lúc, từ trong cung chạy ra một chiếc xe ngựa. Hoàng Cảnh Thiên ngồi bên trong vén màn nhìn ra ngoài, thiên hạ thái bình, nơi nơi chính là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng mà chỉ riêng hoàng đế tịch mịch cô đơn.


Xe ngựa dừng lại bên cầu bán nguyệt. Rất nhiều thuyền hoa bán rượu neo đậu trên sông. Phí Lời liền thuê một chiếc thuyền sau đó đuổi phu thuyền đi. Hắn đứng trên bờ khoanh tay trông chừng. Hoàng Cảnh Thiên bước xuống vén màn chui vào. Bên trong thuyền chật hẹp có kê một chiếc bàn nhỏ có vài đĩa lạc rang và một vò rượu. Y ngồi khoanh chân trên sàn uống một tách rượu nhạt. Trăng thanh gió mát, ngoài kia nô nức yến oanh. Bóng trăng sáng vành vạnh chen chúc rọi vào một nửa mảng thuyền. Gió thổi từng cơn vén màn cửa đu đưa đu đưa.


Bỗng dưng, Hoàng Cảnh Thiên cảm thấy thuyền mình khẽ động một cái, y hơi nhíu mày lại, trường kiếm dưới thân từ lúc nào cũng đã chạm