“Trốn” là một nghệ thuật, lấy cớ đi WC
để trốn gọi là “tiểu thoát”, lấy cớ gọi điện thoại để trốn gọi “di động
thoát”, lấy cớ ăn cơm để trốn gọi “cơm thoát”…
Vì lí do không để người khác nhận ra,
Biện Bối Bối đi vào văn phòng của Triệu quản lí với tốc độ ánh sáng, sợ
tới mức lập tức xin nghỉ phép, rồi sau đó lại chạy ra khỏi Thánh Ân cũng với tốc độ ánh sáng.
Cho nên, trước mắt, cô đang chạy trốn…
Chiều thứ Hai, mọi người đều đang đi làm, trên đường vắng vẻ, Bối Bối không về thẳng nhà, mà là đi dạo không mục đích trên phố.
Có lẽ người khác nhìn Bối Bối là một cô
gái nhỏ thật bình thường thật bình thường, có vẻ biết nhẫn nhục chịu
đựng. Nhưng bản thân cô lại rất không thích cảm giác không thể chống lại số phận.
Vậy mà từ tối thứ bảy đến giờ, Bối Bối
phát hiện mọi thứ đều bắt đầu khác thường, tất cả như dung nham dưới
miệng núi lửa, chờ thời cơ cùng nhau bùng nổ.
Mà nguyên nhân của sự bùng nổ này đều là bởi vì 419 chết tiệt….
Đối với việc còn là xử nữ hay không,
thật ra Bối Bối cũng chẳng để ý lắm, nếu như trước kia có đối tượng tốt, có lẽ cô cũng đã vụng trộm ăn cấm rồi. Cái cô để ý là 419…
Cùng một người hoàn toàn xa lạ, không có chút cảm tình nào quan hệ thân mật như thế, trừ khi người này NC, nếu
không sao có thể không mang một tảng đá lớn trong lòng, làm nên cơn sóng gió động trời. (* NC: Não tàn, ý tứ vì đầu tàn phế, nói về không đầu óc.)
Bối Bối đứng sững sờ ở ven đường, cô bất tri bất giác lại đi đến nơi ở trước kia bên trong “Thái Dương Cung”.
Nhìn nơi xưa cũ đã bị tháo dỡ, kí ức ấm áp trước đây thoáng hiện về trong mắt, có chút giật mình như cách một thế hệ…
Cha mất sớm, mẹ một mình nuôi cô lớn,
tuy rằng chỉ ở trong căn phòng nhỏ mười thước vuông, nhưng mẹ luôn làm
mọi cách để cho cô những thứ tốt đẹp. (1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm ; 10 thước vuông chắc khoảng bằng 11 mét vuông )
Không mua nổi váy hoa, mẹ tự may, nhặt
rác để kiếm tiền mua búp bê cho cô, mỗi ngày ăn cơm với nước sôi để tiết kiệm tiền mua cho cô quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao”. ( Hyan: Là 1 bộ sách rất thông dụng ở Tung Của, có đủ các lĩnh vực. Sách
này cũng có xuất bản ở Việt Nam mình, mình có mấy quyển, hình minh họa
nhìn rất dễ thương, hình như là sách cho trẻ em =.=)
Người mẹ kiên cường của cô đã nói với cô rằng: Mặc dù hiện tại cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần có ước mơ thì có thể có được tất cả.
419 thì sao? Cô bỏ qua một lần giữa cuộc đời này thì thế nào?!
Tiểu ca ca hay chơi cùng cô trước đây
còn nói là lớn lên muốn cưới cô, còn lén mang trâm cài tóc của mẹ mình
đưa cho cô lúc đó mới năm tuổi.
Tuy là tiểu ca ca thanh mai trúc mã đã đột nhiên chuyển đi, mất liên hệ, nhưng cây trâm đó vẫn còn bên người.
Bối Bối tháo cây trâm trên đầu xuống,
tóc dài cuộn sóng xõa xuống, cô xiết chặt cây trâm trân châu đen trên
tay, không phát hiện ra ánh mắt của người chung quanh quay đầu lại nhìn…
Cô, Biện Bối Bối, nắm giữ vận mệnh bản thân trong đôi tay của chính mình!
“A, em là Bối Bối?! Biện Bối Bối phải không?!” Một tiếng gọi hơi khàn khàn vang lên.
Bối Bối đưa mắt, nhìn thấy một người phụ nữ to béo, một tay đang dắt một cậu bé con, nhớ lại một chút liền kinh
hỉ kêu lên: “Kì Kì?! Chị là hàng xóm ở cách vách Kì Kì!”
Kì Kì vui vẻ nở nụ cười, miệng cong đến
bên tai: “Này, Bối Bối. Em sắp không nhận ra chị rồi đúng không?! Nhìn
chị cưới chồng sinh con xong liền béo phì… Ha ha…”
“Kì Kì, lâu rồi không gặp!”
“Thật sự đã lâu, từ lúc em tốt nghiệp,
dì qua đời, em chuyển ra khỏi Thái Dương Cung thì cũng không còn gặp
mặt. Ngẫm lại cũng đã bốn năm rồi. Nhìn em ăn mặc như vậy, giờ đang làm
việc ở chỗ nào?”
Bối Bối có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu diếm: “Giờ em đang làm một quản lí HR nho nhỏ ở tập đoàn Thánh Thế.”
“Hả, Thánh Thế?! Cái tập đoàn rất lớn đó hả?! Không hổ là tốt nghiệp đại học J, phát triển thật tốt! Chị thì
kết hôn, lấy tiền bồi thường của Thái Dương Cung rồi cùng chồng mở một
tiệm cà phê, cách đây chỉ có hai phố, không bằng em tới ngồi một chút?”
“Vâng!” Bối Bối vui vẻ đáp ứng.
Đây là một tiệm cà phê nhỏ, trong tiệm đặt chật khít mấy cái bàn tròn nhỏ, nhưng cách bố trí thật sự ấm áp.
Kì Kì dỗ con, nhanh nhẹn tự pha một ly cà phê, rồi bảo nhân viên cắt một miếng bánh ngọt đặt trên bàn.
“Không có gì chiêu đãi, em uống nhé?!
Bối Bối nhấp một ngụm, khẽ cười: “Ngon thật, không thua gì mấy tiệm cà phê lớn!”
“Bối Bối, em vẫn giống như trước đây, ăn nói thật ngọt. Khó trách lúc đó tiểu ca ca cách vách thích em như vậy,
mỗi ngày đều ôm em, cũng không biết hai người trốn đi đâu chơi…” (Hyan: Mỗi ngày đều ôm, Pa tỉ, tỉ có ngửi thấy mùi mờ ám giống muội không?!
*nội tâm giằng xé :người ta vẫn là trẻ con Tử Tử kia người nghĩa j vậy
hả?!* >”
Bối Bối sửng sốt, bỗng nhiên cười: “Lúc
đó em mới năm tuổi, thật tình không nhớ rõ. Hơn nữa đến năm thứ hai tiểu ca ca đột nhiên rời Thái Dương Cung với mẹ, em thật không nhớ rõ bộ
dáng của anh ấy nữa…”
Kì Kì – lớn hơn Bối Bối ba tuổi – gật
gật đầu: “Cũng đúng, lúc đó trong Thái Dương Cung nhà của hai người đều
là mồ côi cha, mẹ lại quan hệ tốt, con cũng quan hệ tốt, chị còn nhớ dì
từng nói là sẽ gả em cho tiểu ca ca.”
“Mẹ em khi đó cũng chỉ là đùa lung tung
thôi, sao nói là có được. Hơn nữa, giờ tiểu ca ca ở nơi nào cũng không
biết, mà mẹ em cũng đã qua đời…” Bối Bối khẽ cong khóe miệng, tháo xuống gọng kính mắt màu bạc.
Kì Kì nhìn nụ cười của Bối Bối, có chút
ngượng ngùng vì nói đến chuyện thương tâm, vừa lúc ngẩng đầu lên thì
thấy một người khách đứng trước quán, cô liền đón tiếp: “Chào ngài, ngài muốn dùng gì?”
Bối Bối quay đầu nhìn người đàn ông cao
gầy kia, mặc áo sơ mi dài tay, quần dài thoải mái, cả người toát ra vẻ
ôn nhã nghệ thuật.
Dáng người quả thực không tồi, Bối Bối
cầm lấy miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng, người khách kia xoay
người lại, miếng bánh ngọt nhất thời kẹt trong cổ họng….
Khụ khụ khụ… Bối Bối nghẹn…