Một câu nói làm cho chân của Bối Bối mềm nhũn……
Tay cô chống vào mặt bàn, cẩn thận đánh
giá Đoàn Huy, lông mày kia, mắt kia, mũi kia, cô không hề cảm thấy quen
thuộc, nhưng là thân hình cao to kia rất giống với dáng người của tiên
sinh 419.
Đúng như những gì cô đang nghĩ sao?!
Nếu Đoàn Huy là tiên sinh 419……
Chẳng nhẽ cô đã làm chuyện kia cùng một người nhỏ hơn cô tận 4 tuổi sao?!
Nhỏ hơn bốn tuổi…… Trẻ trung…… Thể lực dư thừa……
Bối Bối sắp điên mất rồi!
Hít thở, lại hít thở……
Bối Bối đã làm việc ở Thánh Thế bốn năm, cái dạng gì cũng đã nhìn qua?! Những gì kinh sợ cũng đã từng trải qua?!
Cô nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại: “Alô, Mardi, tôi là Lynn, cô xuống dưới đi! Cùng đi lầu hai ăn cơm.”
Đoàn Huy nhìn thấy ở đáy mắt của cô có
một tia khủng hoảng, ánh mắt lóe lên một chút, cũng không muốn ép Bối
Bối, liền nói: “Tốt, đi ăn cơm trước.”
Bối Bối không quan tâm đến cậu ta, quay đầu nhìn Tiểu Tôn và Tiền Trinh nói: “Trước đi ăn cơm, buổi chiều đến sửa soạn lại sau.”
Tiểu Tôn và Tiền Trinh cùng gật đầu, nội tâm khóc không ra nước mắt……
Sếp Bối, bây giờ mà đi ăn cơm không phải là quá sớm sao?!
Đoàn người chậm rãi đi xuống lầu hai,
nhà ăn của Thánh Thế, nhà ăn Thánh Thế chia thành khu vực dùng cơm
chung, khu vực phòng khách sang trọng ấm cúng, khu vực buffet giản dị,
và riêng một phòng lớn sang trọng.
Không chỉ cung cấp bữa cơm cho nhân
viên, nhà ăn còn mở rộng, chuẩn bị bữa ăn tối cho các doanh nhân, đối
tác, thức ăn tuyệt vời, giá cả vừa phải, đây cũng là một nơi khá nổi
tiếng dành cho những đối tác bàn việc làm ăn.
Mặc dù cách thời gian ăn cơm còn trưa
những một tiếng nữa, không có nhiều người ở nhà ăn, nhưng các loại đồ ăn đều đã được nhân viên trong nhà bếp chuẩn bị sẵn, tản ra một hương thơm mê người.
Hơn nữa ở phòng khách còn tỏa ra mùi thơm của cafe thơm ngát, Bối Bối thật sự cảm thấy mình có chút đói bụng.
Bối Bối nhìn Tiểu Tôn, Tiểu Tôn rất là
thông minh, kéo Tiền Trinh cùng Tiểu Đại đi trước, lấy cho mỗi người một phần cơm, tìm một chiếc bàn để bốn người cùng ngồi.
Bối Bối nhìn thẻ nhân viên của đầu bếp,
người kia mặc một thân màu trắng, đeo khẩu trang trắng cùng với một
chiếc mũ đầu bếp đội ở trên đầu .
Anh ta ngẩng đầu lên, một đôi mắt nâu mang theo ý cười đánh giá cô, rất bình tĩnh nói: “Cô muốn ăn cái gì?”
Giọng nói của một người rất trẻ tuổi.
Bối Bối nhìn nhìn đồ ăn : “Một phần sườn xào chua ngọt, một phần cần tây xào thịt, một phần rau muống, một ít
cơm chiên, và một bát canh nhỏ.”
“Cô chờ một chút.” Đầu bếp cầm lấy khay, xoay người, lấy đồ ăn vào khay, rồi múc một bát canh từ cái nồi nhỏ,
sau đó đưa lại cho Bối Bối.
Bối Bối nói lời cảm ơn, sau đó đi đến chỗ Tiểu Tôn đang ngồi.
Đứng ở sau lưng cô, Đoàn Huy theo dõi
toàn bộ quá trình, mày nhíu lại một chút, trầm giọng nói với đầu bếp:
“Tôi gọi thức ăn giống hệt vị tiểu thư kia.”
Đầu bếp nhìn nhìn Đoàn Huy, xoay người lấy đồ ăn, sau đó đưa lại khay cho cậu ta.
Đoàn Huy nhận lấy đĩa cơm của mình, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Bối Bối ngồi xuống, uống một ngụm canh.
Nước canh tan chảy xuống cổ họng, đậm
đà, ngon miệng, mùi thơm man mác của thuốc Đông y theo cổ họng chảy
xuống, mang đến một dòng nước ấm, thoải mái cực kỳ.
Bối Bối cảm thấy bụng nóng nóng, toàn thân đều ấm lên, uống thêm mấy ngụm.
Sau đó lại ăn sườn xào chua ngọt, vừa
giòn lại vừa thơm, tỷ lệ đường dấm vừa phải,cần tây xào thịt nêm cũng
rất vừa miệng, ngay cả mỗi một hạt cơm chiên dường như được bao bọc
trong một lớp trứng, ăn ngon đến nỗi thiếu chút nữa làm cho người ta đem cả lưỡi nuốt vào.
Thật tốt quá, đầu bếp của nhà ăn Thánh Thế đã được nâng cấp! Đã có thể so sánh với đồ ăn ở nhà hàng Cảnh Lệ!
Bối Bối có thể làm việc tại nơi có đồ ăn ngon như vậy, thật cảm động đến rơi lệ……
Đương nhiên, nếu không gặp phải Đoàn Huy dám kéo ghế chen vào ngồi cùng bốn người, cô sẽ càng hạnh phúc!
“Ryan, cậu chen vào đây không tính,
nhưng sao cậu lại gọi đồ ăn giống hệt sếp Bối!” Tiền Trinh biết tên
tiếng Anh của Đoàn Huy, không chút khách khí thay Bối Bối châm chọc cậu
ta.
Đoàn Huy không cho là đúng, nhếch môi cười, ánh mặt trời chiếu rọi: “Đúng vậy, cô ấy thích cái gì, tôi cũng thích cái đấy.”
Bối Bối run run, còn lại ba người rét lạnh……
 ̄﹏ ̄
“Ê, cậu có ý gì đây?” Tiểu Tôn lòng đầy căm phẫn, cười châm biếm, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Đoàn Huy quét mắt, liếc nhìn Tiểu Tôn: “Cô không rõ sao? Ý tứ đều rõ ở từng chữ nha!”
Nói xong, lại bày ra một nụ cười như ánh mặt trời……
“Sếp Bối thích đàn ông, cậu có thích không?!” Tiểu Đại mở to đôi mắt gấu trúc cả đêm không ngủ đặt câu hỏi.
Phốc…… Ba người đều nhịn không được phun ra thứ gì đó ở trong miệng……
Tiền Trinh & Tiểu Tôn: = =
Bối Bối: >_
Ba người trừng mắt nhìn Tiểu Đại, biểu đạt cùng một ý tứ: Tiểu Đại, cô cứ làm bình hoa đi!
Đoàn Huy cười ha ha, trên mặt càng rạng
rỡ, cười xong cậu ta nhìn chằm chằm Bối Bối nói: “Tôi không thích đàn
ông, nhưng tôi là nam nhân!”
Cái rắm……
Còn chưa thể xác định cậu ta có phải là
tiên sinh 419 hay không, Bối Bối không thể trực tiếp mắng cậu ta, chỉ có vụng trộm mắng ở trong lòng.
Bởi vì thật sự bị làm cho tức giận, lực ở trên tay tăng thêm, chọn những nhánh tỏi ở món rau muống xào gẩy ra,
trong lòng vẫn như cũ lẩm nhẩm: “Đoàn Huy, ta chán ghét ngươi! Giống như chán ghét tỏi! Ngươi chỉ là một người mới, vậy mà muốn kéo ta cùng
chết sao! Ta Biện Bối Bối rất bề bộn……”
Vừa lẩm nhẩm xong……
Đoàn Huy vươn chiếc đũa gắp món rau
muống xào của Bối Bối, đưa mắt nhìn cô, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cả bốn người sau đó nhét vào miệng….
Tiền Trinh & Tiểu Tôn & Tiểu Đại:( ̄口 ̄)!!
Bối Bối:囧tl
Vừa ăn xong miếng rau muống, sắc mặt của Đoàn Huy thay đổi, nhìn đồ ăn của mình và đồ ăn của Bối Bối, giống nhau như đúc, ngay cả trình tự bày biện cũng không thay đổi.
Ở thời điểm bốn người vẫn đang trợn mắt
há miệng, cậu ta lại một lần nữa vươn chiếc đũa gắp ăn thử từng món thức ăn của Bối Bối, cuối cùng còn cầm bát canh lên uống một ngụm.
Tất cả đã xong, cậu ta quay đầu hứng thú nhìn nhìn người đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị cơm cho các nhân viên,
lại quay đầu nhìn Bối Bối đang tỏa ra khí đen……
Tiền Trinh:( ̄口 ̄)!! Cường đạo!
Tiểu Tôn:( ̄口 ̄)!! Ngưu nhân! (*ngạo mạn)
Tiểu Đại:( ̄口 ̄)!! Điểu nhân!
Kể từ sau cuộc họp ngày hôm qua, Bối Bối lại một lần nữa muốn bùng lên, lật bàn……
Thật sự là sĩ khả sát bất khả nhục!!!!!! (*người có thể bị giết chết, chứ không thể chịu nhục)
Họ Đoàn rất không hiểu quy củ, cho dù hắn có là tiên sinh 419 , nhưng là cũng phải biết giữ vệ sinh!!
Cậu ta ăn như vậy, làm sao cô có thể ăn tiếp được!!!!!
(Mỗ Lâm khóc…… Trọng điểm không phải nơi này, được không?!)
Cô tức giận đứng dậy……
“Biện tiểu thư!! Biện Bối Bối tiểu thư!!” Giọng nói ấm áp mang theo vui mừng hô to.
Người nào đó lửa giận rào rạt một tay
chống nạnh một tay chỉ vào Đoàn Huy, nhưng nghe thấy ba chữ “Biện Bối
Bối”, tất cả mọi hành động đều ngưng lại……
Bối Bối không biết từ khi nào, ở nhà ăn lại xuất hiện nhiều người đến vậy.
Nước mắt chảy ra……
Lại nhìn người đang đi về hướng cô, vẻ mặt vui mừng – Hầu Ngôn Thanh.
Càng nhiều nước mắt hơn……
Lại nhìn đến phía sau Hầu Ngôn Thanh, là Boss yêu nghiệt – Tỉ Hà Di và Chu Ba.
Nước mắt chảy thành sông……
Đoàn Huy đứng dậy, ba nam nhân đến gần……
Tiền Trinh & Tiểu Tôn & Tiểu Đại, lặng lẽ âm thầm di chuyển từng bước nhỏ
Tiểu Đại thì thào nhỏ giọng nói: “Rất chói mắt, ta muốn mù!”
Tiền Trinh & Tiểu Tôn: >_
Hầu Ngôn Thanh mặc một bộ vest, không thể hiện là một doanh nhân, mà mang theo một vẻ mềm mại của nghệ thuật.
Anh ta đưa tay chỉ vào Bối Bối, quay đầu nhìn Tỉ Hà Di nói: “Vincent, vị tiểu thư này là……”
Đôi mắt đen như ngọc của Tỉ Hà Di cứng
ngắc lướt qua Bối Bối, tiếp theo nhìn Hầu Ngôn Thanh nói: “Lynnlà giám
đốc đào tạo của tập đoàn Thánh Thế, sắp kiêm nhiệm giám đốc nhân sự của
“Thánh Du”.”
Hầu Ngôn Thanh quay đầu nhìn Bối Bối
đang đông cứng, ánh mắt tỏa sáng, giọng nói vang lên: “Vincent, đề nghị
lúc trước của anh, không cần lo lắng, tôi đồng ý!”
Đồng ý cái gì?! Một hòn đá ở đâu đó nện xuống đầu Bối Bối……
Sau đó anh ta xoay người cầm tay Bối Bối, lại ném ra một quả boom động trời khác!
“Bối Bối tiểu thư, không phải cô đã nói
nếu có cơ hội gặp lại, cô sẽ mời tôi ăn cơm sao? Không biết cô muốn đi
ăn ở đâu? Cô thích ăn cơm Trung Quốc? Hay cơm Nhật Bản? Hay là đồ ăn của nước Pháp?”