Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 72: Gương Nước




Chương 72: Gương Nước

"Đó là mặt Từ Dĩ Niên"

-

Sau khi cho Bùi Tô địa chỉ căn hộ, Từ Dĩ Niên nhìn đồng hồ trên tường phòng khách.

Buổi xét xử chắc cũng xong rồi.

Cậu gọi điện thoại cho Úc Hoè, kể sơ lại chuyện của Bùi Tô, không qua bao lâu, Úc Hoè vậy mà chạy về trước lúc Bùi Tô đến.

Cả chiều Từ Dĩ Niên chỉ nghĩ đến buổi xét xử, vừa thấy anh là lập tức hỏi, "Xét xử thế nào rồi?"

"Giống như lời khai, Triêu Tử một mực khẳng định mình không liên quan tới Khởi La, không nói thêm cái gì."

Từ Dĩ Niên nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Sư phụ em....?"

"Đường Phỉ không tới." Nhắc tới cái tên này, mặt Úc Hoè toát ra vẻ trào phúng, "Nói là có nhiệm vụ, quỷ mới biết anh ta đi làm cái gì."

Úc Hoè vừa dứt lời, chuông cửa lập tức vang lên. Từ Dĩ Niên đi đến cạnh cửa, lúc mở cửa chạm mắt với Bùi Tô, Bùi Tô cười cười: "Hi."

Một thời gian không gặp, trạng thái của Bùi Tô có vẻ tốt hơn lần ở buổi xét xử. Từ Dĩ Niên dẫn hắn vào phòng khách, thấy Úc Hoè, Bùi Tô thoáng ngạc nhiên, lại lập tức vỗ vai Từ Dĩ Niên, cho cậu một ánh mắt 'Cậu thật không tồi nha'.

Dù tâm trạng không thoải mái lắm, Từ Dĩ Niên cũng bị hắn khiến cho dở khóc dở cười. Úc Hoè chào hỏi Bùi Tô, ba người ngồi xuống trong phòng khách.

Bùi Tô lấy ra một cái ví da màu đen, nói với bọn họ: "Trong này có một cái thẻ nhớ, là một đoạn video ghi hình lại."

Bùi Tô nói xong, nhìn về phía Từ Dĩ Niên: "Có thể cậu quên rồi , lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải ở Tháp Đen, tôi từng gặp cậu lúc cậu 17 tuổi."

"Thật vậy à?" Từ Dĩ Niên ngạc nhiên, "Cụ thể là khi nào?"

"Chắc là tầm tháng bảy tháng tám, lúc đó là mùa hè." Bùi Tô nhớ lại, "Hình như mỗi năm đến mùa hè, cậu sẽ đến chỗ Đường Phỉ ở một thời gian phải không?"

Thấy hắn nhắc tới Đường Phỉ, Từ Dĩ Niên hơi khựng lại, lập tức gật đầu.

Bởi vì mệnh Hung, cứ mỗi năm cậu lại đến nhà Đường ở một thời gian. Từ Dĩ Niên nhìn Bùi Tô: "Nhưng mà sao anh biết....?"

"Tôi từng làm người yêu của Đường Phỉ một thời gian." Như là cảm thấy mình định nghĩa quan hệ của bản thân và Đường Phỉ như thế không hợp lý lắm, Bùi Tô bổ sung, "Hoặc là nói, bạn giường."

Bùi Tô sinh ra không tốt, trong nhà cũng không có người thân. Hắn rời khỏi trường học lang thang từ rất sớm, chạy khắp nơi làm công kiếm sống. Cuộc sống như vậy khiến hắn quen nhìn đủ loại người, tính cách cũng trở nên nhạy bén khéo đưa đẩy. Lúc vừa đầu 20, nghĩ đến mình có ít dị năng, Bùi Tô dứt khoát thử nộp hồ sơ lên cục trừ yêu.

Hắn hoàn toàn không hiểu gì về giới trừ yêu, chỉ cảm thấy đãi ngộ ở đây rất tốt, ngoại trừ bộ chấp hành, các ngành khác ở cục trừ yêu đều có người thường, Bùi Tô nghĩ mình cũng có ít dị năng vặt vãnh, nói không chừng có thể được chọn thật. Cứ kẻ dốt không biết sợ như thế, hắn nộp thẳng sơ yếu lý lịch lên tổng cục trừ yêu.

Cũng bởi vì vậy, Bùi Tô tình cờ quen biết Đường Phỉ.

Hắn không biết địa vị của Đường Phỉ ở giới trừ yêu, nhưng vẫn nhận thấy mọi người xung quanh rất tôn trọng người này. Lúc Đường Phỉ ngỏ lời với hắn, Bùi Tô còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhân vật lớn được người người tôn kính tỏ ra hứng thú với hắn, đối phương không chỉ trẻ tuổi đầy triển vọng, ngoại hình cũng không chê vào đâu được, tiểu thuyết còn chưa dám viết như vậy đâu?

Không qua bao lâu, hắn coi như trở thành người yêu Đường Phỉ. Mặc dù Bùi Tô loáng thoáng cảm thấy thái độ  Đường Phỉ đối xử với hắn quá mức tùy ý, không giống như thật sự có tình cảm. Thế nhưng điều kiện của Đường Phỉ mặt nào cũng xuất sắc, có đôi khi tâm trạng tốt còn nhẫn nại dỗ dành hắn. Rất nhanh Bùi Tô đã chìm đắm vào, không còn thời gian suy nghĩ về bóng tối ngủ đông phía sau đoạn tình cảm này nữa.

Hơi khiến hắn không thoải mái là, Đường Phỉ có sở thích hết sức đặc biệt trên giường, thường xuyên tra tấn Bùi Tô khổ không tả nổi, có mấy lần gần như không chịu được nữa. Bởi vì quá thích, Bùi Tô chọn chấp nhận, thậm chí an ủi mình, mọi mặt của Đường Phỉ đều không bới ra sai lầm, trên giường có vài sở thích nhỏ cũng rất bình thường.

....

....

Nghe đến đó, Từ Dĩ Niên với Úc Hoè liếc mắt nhìn nhau. Vẻ mặt Úc Hoè không thay đổi, Từ Dĩ Niên lại thấy hơi xấu hổ.

"Sau đó thì sao?" Cậu hỏi Bùi Tô.

"Khi đó tôi đã hoàn toàn lún sâu, ngày nào cũng quấn quanh bên cạnh anh ta, rất nhạy cảm với biến hoá cảm xúc của anh ta." Không biết Bùi Tô nghĩ đến cái gì, hơi nhíu mày, "Tôi thoáng cảm thấy anh ta thích tính cách đơn thuần thẳng thắn hơn, mà cũng không nghĩ quá nhiều, cố ý giả vờ thành dáng vẻ đó khiến anh ta thích."

Ánh mắt Úc Hoè chợt tối sầm lại, hơi nheo mắt, mặt không cảm xúc.

Bùi Tô tiếp tục nói: "Anh ta ở trước mặt tôi, tính tình có chút thay đổi thất thường."

Từ Dĩ Niên hơi ngạc nhiên. Đường Phỉ trước mặt mọi người luôn là hình tượng điềm tĩnh đáng tin cậy, dù có ở riêng với Từ Dĩ Niên cũng không phải là người đa cảm, so với miêu tả của Bùi Tô gần như là hai hình tượng hoàn toàn khác nhau.

"Tôi cho rằng đây là tính cách của anh ta, mãi cho đến khi quen biết được hai tháng, anh ta dẫn tôi đến nhà Đường."

Lúc này Bùi Tô đã thích Đường Phỉ vô cùng, hận không thể ngày ngày dính cùng một chỗ với hắn. Thế nhưng phần lớn thời gian Đường Phỉ vẫn luôn không nóng không lạnh với Bùi Tô, chỉ có ở trên giường mới biểu hiện ra ý muốn xâm lược khác hẳn bình thường, cực kì thân thiết nhiệt tình. Mặc dù mỗi lần thân mật đều sẽ nhận hết tra tấn, Bùi Tô cũng vẫn sẵn sàng nếm mật nằm gai.

Dần dà, Bùi Tô chú ý tới một việc.

Hắn luôn lên giường với Đường Phỉ trong cùng một căn phòng, ở lâu trong phòng này, Bùi Tô cứ cảm thấy có gì đó không hài hoà, lại không nói ra được cụ thể là kỳ lạ ở đâu.

Mãi cho tới một ngày đi ngang qua mái che vườn hoa, hồ phun nước bắn lên bọt nước trong vắt, bức tượng pha lê lấp lánh giữa hồ phản chiếu ánh nắng đâm vào mắt hắn, Bùi Tô mới bỗng nhiên nhận ra không hài hoà ở đâu.

Cả căn nhà Đường được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy rực rỡ xa hoa, ánh đèn lấp lánh toả sáng khắp nơi trong tầm mắt. Thế nhưng ở căn phòng thân mật với Đường Phỉ, ngoại trừ gương trong phòng tắm, không có bất cứ thứ gì phản quang, không có cửa sổ, không có đồ trang trí bề mặt trơn nhẵn, thậm chí cả màn hình CLD đen cũng không có, không hề phù hợp với cả căn nhà trang hoàng tinh tế.

Hắn cảm thấy khó hiểu, lại không để trong lòng, chỉ xem thành thói quen cá nhân của Đường Phỉ, mãi đến một ngày tình đến mặn nồng, Bùi Tô nhịn không được đề nghị đến phòng tắm tiếp tục, Đường Phỉ lại đổi sắc mặt, cực kì không vui, qua loa kết thúc bỏ lại hắn trong phòng.

Sau lần đó, Bùi Tô không dám đưa ra yêu cầu tương tự như vậy, trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ chuyện này.

Qua thêm một đoạn thời gian, học viện Phong Kiều cho nghỉ hè, Từ Dĩ Niên như thường lệ đến bên cạnh Đường Phỉ ở một thời gian. Bùi Tô có ấn tượng rất sâu với đồ đệ này của Đường Phỉ, nguyên nhân không phải do hắn, mà là Từ Dĩ Niên lớn lên quá đẹp, Bùi Tô chỉ liếc mắt một cái đã nhớ kỹ dáng vẻ Từ Dĩ Niên. Hắn cho rằng với ý muốn khống chế của Đường Phỉ, đồ đệ thu nhận có lẽ cũng là loại hình khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ tính tình Từ Dĩ Niên còn mạnh hơn xa tưởng tượng của hắn.

Có một buổi chiều nào đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, Bùi Tô nghe thấy thầy trò hai người cãi nhau. Bùi Tô không những không tránh đi, trái lại còn dựa vào góc tường nghe đến say sưa ngon lành. Trước khi Đường Phỉ xông cửa bước ra, Bùi Tô đã nhanh chóng chạy sang một bên, tránh cho chạm đến họng súng.

Hắn không muốn xui xẻo động vào Đường Phỉ, Đường Phỉ lại chủ động tìm sang đây. Lần đó động tác của Đường Phỉ vô cùng thô lỗ, gần như là kéo hắn vào trong phòng. Bùi Tô không chỉ vừa vào đã bị đánh, Đường Phỉ còn trói chặt hắn lại, cố định tay chân ở trên giường.

Bùi Tô nhìn dáng vẻ này của hắn, không kìm lòng được cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm than vãn chắc chắn hôm nay phải bị làm đến mất nửa cái mạng, ngoài cửa lại vang lên tiếng Từ Dĩ Niên.

"Sư phụ?" Cách một cánh cửa, giọng thiếu niên hơi mơ hồ. Hình như cậu có việc tìm Đường Phỉ, nhà Đường quá lớn, Từ Dĩ Niên tìm không thấy người đâu, đành phải lần lượt gõ cửa từng gian phòng.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Đường Phỉ nhíu mày, cuối cùng vẫn từ giường đứng lên, trước khi đi còn nói với Bùi Tô: "Cậu thành thật chờ ở đây."

Có thể thường ngày Bùi Tô luôn biểu hiện cực kì đơn thuần ngoan ngoãn trước mặt Đường Phỉ, cũng có thể Đường Phỉ cảm thấy năng lực của hắn chẳng thể làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đường Phỉ không nghĩ nhiều, mặc quần áo xong vội vàng rời đi, Bùi Tô nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với Từ Dĩ Niên ngày càng xa, không biết sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện cái gương.

Tính cách hắn vốn cũng không phải an phận, Đường Phỉ bảo hắn thành thật, Bùi Tô càng không muốn nghe lời, thậm chí cảm thấy đây là cơ hội hiếm có. Rất ít khi gặp phải tình huống giữa đường rời đi, hắn muốn nhìn xem nếu trong phòng này xuất hiện gương sẽ xảy ra chuyện gì.

Dị năng của hắn là nước, tuy tư chất không tốt, thường ngày cũng ít khi sử dụng năng lực, Bùi Tô vẫn cố gắng ngưng kết được một mặt gương nước. Mặt gương mờ ảo mông lung dần trở nên rõ ràng, Bùi Tô tập trung nhìn mình trong gương, suýt nữa bị doạ đến hô lên tiếng.

Diện mạo người trong gương sáng sủa xinh đẹp, gương mặt còn mang theo nét thiếu niên, đôi mắt trông tựa hoa đào, dưới viền mắt có một nốt lệ chí nho nhỏ.

Đây hoàn toàn không phải mặt của hắn!

Bùi Tô vô cùng khiếp sợ, liều mạng ép mình tỉnh táo lại, lúc này mới cảm thấy gương mặt trông hơi quen mắt, lúc hắn nhận ra mình đã từng gặp ở đâu, mồ hôi lạnh lập tức toát đầy cả người.

Đây là mặt Từ Dĩ Niên.

Hắn càng căng thẳng, đầu óc càng xoay nhanh___Chẳng lẽ mỗi lần Đường Phỉ lên giường với hắn, đều tạo ảo thuật lên mặt hắn, biến hắn thành dáng vẻ Từ Dĩ Niên?! Thảo nào____Thảo nào trong phòng không thể xuất hiện gương!

Thái độ của Đường Phỉ với hắn luôn thay đổi thất thường, mà cẩn thận nghĩ lại, từ khi Từ Dĩ Niên đến nhà Đường, nếu ngày nào hơi thân mật với Đường Phỉ, Đường Phỉ sẽ đối xử với hắn dịu dàng hơn rất nhiều, ngược lại giống như tình huống hôm nay, Đường Phỉ sẽ coi hắn thành Từ Dĩ Niên mà hành hạ....Đúng là một kẻ điên.

Bùi Tô càng nghĩ càng sợ, trong đầu xẹt quá bóng dáng Từ Dĩ Niên, đột nhiên cảm thấy hình như dáng người của mình và Từ Dĩ Niên giống nhau rất nhiều. Nếu là như vậy, ngay cả nguyên nhân ban đầu Đường Phỉ ngỏ lời với hắn cũng có một lớp che giấu.

Hắn biết mình vừa phá vỡ một bí mật không lớn không nhỏ. Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Đường Phỉ, Bùi Tô cố gắng kiểm soát mình không được phát run, để mặt gương nước chậm rãi tan biến, không dám giữ lại một dấu vết nào.

Chờ lúc Đường Phỉ về, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ép đầu óc mình phải trống rỗng, không được nghĩ đến bây giờ mình đang mang gương mặt của ai.

Bùi Tô bị chuyện này doạ sợ, tình cảm với Đường Phỉ cũng dần nguội lạnh, không khỏi cảm thấy Đường Phỉ tâm lý biếи ŧɦái, không chỉ có tâm tư đó với đồ đệ mình, còn dùng cách hèn hạ như vậy phát tiết du͙ƈ vọиɠ.

Thế nhưng Bùi Tô cũng không dám tùy tiện chia tay Đường Phỉ, chỉ có thể giả vờ không hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục ở lại bên cạnh Đường Phỉ. Hắn biết Đường Phỉ quyền cao chức trọng, cố ý để tâm đến: hắn bí mật ghi hình lại một lần bọn họ lên giường.

"....Nằm trong cái thẻ nhớ này." Bùi Tô dùng mắt ra hiệu, "Trong video gương mặt của tôi đã bị thay đổi, chỉ cần xem thử là biết ngay tôi có nói dối hay không."

Từ Dĩ Niên nghe đến đó, sắc mặt vô cùng khó coi. Thấy vẻ mặt Úc Hoè cũng không dễ nhìn, Bùi Tô vội vã nói: "Lúc trước tôi gọi cho cậu mãi không được, tôi tưởng là cậu bị anh ta....May quá, là tôi nghĩ nhiều thôi."

"Tôi không muốn rước thêm phiền phức cho mình, ban đầu cũng không định nói chuyện này với cậu." Bùi Tô nhìn về phía Từ Dĩ Niên, trong mắt toát ra chút áy náy, "Nhưng mà ở Tháp Đen cậu từng cứu tôi một lần, còn giúp tôi rời khỏi đó, sau hôm xét xử, tôi luôn thấy mình thiếu nợ cậu, rối rắm rất lâu, cảm thấy vẫn nên cho cậu biết."

Bùi Tô dừng lại chốc lát: "Chuyện này tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, nếu có thể, đừng để Đường Phỉ phát hiện tôi có liên quan."

"Yên tâm." Giọng Úc Hoè toát ra ý lạnh như băng, "Anh ta không còn thời gian quan tâm đến việc này đâu."

Bùi Tô gật đầu, trước lúc đứng dậy liếc mắt nhìn Từ Dĩ Niên một cái: "Tôi đi trước đây. Nếu có chỗ nào cần, cứ gọi cho tôi."

Sau khi Bùi Tô rời đi, Từ Dĩ Niên im lặng một lát, tự giễu nói: "Không tin được lần đầu tiên em nghe tám chuyện về sư phụ, lại là cái này."

Lúc Bùi Tô kể lại Úc Hoè đã tức sôi ruột, Bùi Tô vừa đi, anh thật sự không nhịn xuống được: "Tên súc sinh Đường Phỉ này....Nhiều năm như vậy, cũng thiệt cho anh ta phải giả vờ giả vịt quá."

Thấy Úc Hoè tức đến mắng người, Từ Dĩ Niên thế mà hơi buồn cười, khoé môi cậu giật giật, lại phát hiện mình căn bản cười không nổi.

Từ Dĩ Niên bĩnh tĩnh lại một ít, chợt nói: "Hay là chúng ta vẫn nên xem thử đi? Dù sao cũng phải xác định là thật hay giả."

Cậu đang định vươn tay, Úc Hoè cầm lấy ví da chứa thẻ nhớ trước.

"Thứ này em đừng xem, để anh xác nhận xem Bùi Tô có nói dối không là được." Úc Hoè nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Chờ anh một lát."

Từ Dĩ Niên thấy thế cũng không tiếp tục kiên trì, đáp một tiếng đồng ý, ở lại trong phòng khách. Úc Hoè cầm thẻ nhớ vào phòng sách, qua hơn mười phút, Úc Hoè trưng ra vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Hình ảnh trong video chỉ có hơn chứ không có kém miêu tả của Bùi Tô. Nghĩ đến Đường Phỉ thế mà mang tâm tư này với Từ Dĩ Niên, Úc Hoè đè xuống cơn tức, xem lướt sơ qua đoạn video.

"Bùi Tô nói là thật. Xem ra hôn khế thật sự là Đường Phỉ động tay động chân." Mặc dù muốn lôi Đường Phỉ ra băm thành từng mảnh, Úc Hoè cũng không thể không suy xét đến thân phận của hắn, nhíu mày nói, "Thế nhưng anh giấu rất tốt, trên tay chúng ta không có chứng cứ gì, muốn đối phó anh ta cũng không dễ."

Địa vị của Đường Phỉ ở giới trừ yêu không tầm thường, thực lực cũng không thể xem nhẹ, nếu tùy tiện hành động, nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

"Có một cách, có lẽ có thể dùng được." Từ Dĩ Niên chợt nói.

Trong Mai Cốt Tràng, ánh hoàng hôn mờ ảo tiến đến gần đường chân trời, kéo vạn vật xung quanh thành cái bóng thật dài. Ngày đó Lam dùng mạng sống trả một cái giá lớn, trông thấy tướng mệnh thật sự của cậu.

"Từ thiếu chủ, nếu cậu muốn Hung tướng bao phủ trên tướng mệnh cậu rút đi, chỉ có cách tìm đến kẻ thi thuật, gϊếŧ hắn ta, lớp Hung này mới có thể biến mất. Tương ứng, tướng mệnh thuộc về cậu bao phủ trên mệnh người nọ cũng sẽ đồng thời rời đi. Trừ cái đó...."

Bóng dáng thầy tướng số dần tan biến như sương mù, giọng nói cũng mờ nhạt không rõ:

"Nếu cậu nghi ngờ ai, có một cách có thể kiểm tra xem người này có phải kẻ thi thuật hay không."