Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 40: Bạn Tù




Chương 40: Bạn Tù

"Vậy bây giờ anh ta thuộc về tôi"

-

Ngày ra khỏi phòng biệt giam, đôi mắt Thần Nhiên đã lâu chưa được tiếp xúc với ánh nắng, suýt nữa thì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chảy nước mắt. Hạ Tử Hành bên cạnh che mặt: "Ôi đệch, chói quá."

Cậu ta vừa che mặt, phòng biệt giam phía cuối cũng phát ra động tĩnh.

Từ Dĩ Niên đi ra.

Có lẽ là mấy hôm trước gây chuyện ở nhà ăn vẫn còn để lại dư âm, bây giờ có tận hai quản giáo đến áp giải cậu. Hai mắt Từ Dĩ Niên phiếm đỏ, rưng rưng nước mắt, cố tình vẻ mặt lại nhăn nhó muốn chết, Hạ Tử Hành thấy vậy cười ra tiếng, khiến cho Từ Dĩ Niên hai mắt ngấn lệ trợn mắt liếc cậu ta một cái.

Nhìn thấy quản giáo đang áp giải mình, Từ Dĩ Niên dừng bước chân, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Quản giáo diện mạo bình thường, ném vào đám đông thì khó mà tìm ra được. Mà mới mấy đêm trước, cậu từng gặp gương mặt này trong phòng biệt giam mới.

Úc Hoè đóng giả thành quản giáo làm việc lấy còng tay ra, Từ Dĩ Niên vươn tay, biểu hiện vô cùng phối hợp.

"Ồ, thay đổi thật nhiều." Tên quản giáo còn lại khá hài lòng, "Tôi đã nói rồi, mấy tên người mới này nên tống vào phòng biệt giam một tháng, bằng không thì không có tên nào biết rõ bản thân là ai!"

"Đúng vậy," Úc Hoè cạch một tiếng khoá còng tay lại, trong lời nói có ẩn ý, "Như bây giờ rất tốt."

Từ Dĩ Niên bị áp giải thẳng đến phòng giam, tên quản giáo kia rời đi trước, Úc Hoè mở cửa phòng giam cho cậu. Từ Dĩ Niên vừa bước vào đã thấy một tên tù nhân lạ mặt miệng chửi ầm ầm, duỗi tay thô lỗ lôi bạn tù của cậu từ trên giường xuống.

Mấy ngày không gặp, thanh niên diện mạo xinh đẹp kia nhìn qua càng thêm chật vật, khắp người không chỉ mang theo vết nhéo sâu cạn không đồng đều, thậm chí trên mặt còn có dấu vết bị tát. Tên tù nhân vốn định làm việc tại chỗ, tay cũng đã đặt đến cạp quần, thấy Từ Dĩ Niên nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, hắn hung thần ác sát quay đầu: "Nhìn cái gì? Bớt chõ mõm vào chuyện người khác!"

Thanh niên cũng nhìn sang Từ Dĩ Niên, ánh mắt hắn vô cùng mỏi mệt, cả người như thể mất hết sức sống, cho dù bị xé rách áo tù cũng không phản kháng chút nào.

Từ Dĩ Niên đột nhiên hỏi: "Anh tự nguyện?"

"Có gì khác nhau à?" Thanh niên tự giễu nói.

"Có." Từ Dĩ Niên nói xong, từ phía sau túm lấy áo tên tù nhân, lôi mạnh hắn ra khỏi người thanh niên, tù nhân không kịp phản ứng lảo đảo một cái, Từ Dĩ Niên rầm một tiếng ấn hắn vào tường.

Úc Hoè nhướng mày, trở tay khép hờ cửa phòng giam lại.

Hơn nửa mặt tên tù nhân bị ép vào tường, thấy đồng phục trên người Úc Hoè là như gặp được một vị cứu tinh, vội vàng nói chuyện không rõ tiếng: "....Quản giáo! Mau ngăn cậu ta lại!"

Úc Hoè tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái. Tù nhân thấy anh thờ ơ, cho là anh không biết mình là ai: "Cậu biết anh Ngân phải không? Tôi là theo anh ấy____Á! !"

Từ Dĩ Niên ấn chặt hắn vào tường, điệu bộ giống như muốn khảm hắn vào phòng giam: "Nếu tôi buông ra, bớt ở đây lải nhải, mau cút đi."

Tù nhân không thể tin, nâng giọng lên tận quãng tám: "Mày điên rồi phải không? Thằng nhóc thối! Mày bảo ai cút đó!"

"Ồn ào muốn chết." Từ Dĩ Niên nói chuyện hung ác, thái độ còn vô lại hơn hắn, "Mắng thêm một câu thử xem?"

Ngón tay đang đặt trên cổ như nặng ngàn cân, rõ ràng tên này trông thì gầy, lại không biết lấy đâu ra sức lực kinh khủng như vậy. Trong lòng tù nhân phát hoảng, giọng điệu chậm lại: "Mày vừa tới phải không? Có thể mày chưa biết rõ, cậu ta chính là tên bitch bị ngàn người cưỡi, hơn nửa tù nhân trong Tháp Đen đều từng ngủ với cậu ta rồi, mày không tội gì phải vì cậu ta mà đắc tội với người khác đâu."

Thanh niên ngồi dưới đất cắn chặt răng, trầm mặc nhắm mắt lại.

"Phải không?" Từ Dĩ Niên đột nhiên buông lỏng ngón tay đang đặt trên cổ hắn ra, tên tù nhân vui vẻ trong lòng, cái gáy lại chợt bị nắm lấy, Từ Dĩ Niên hung hăng đập đầu hắn vào tường, "Vậy bây giờ anh ta thuộc về tao."

Tên tù nhân phản ứng lại chửi ầm lên: "Mày mẹ nó....Thần kinh! Mày xong đời rồi!...."

Từ Dĩ Niên lười để ý đến hắn, trực tiếp nắm tóc tên tù nhân ép hắn ngẩng đầu lên, lại đập thêm một cái nữa.

"Cút mẹ mày đi!....Đừng đập nữa! Dừng! Tao bảo mày dừng lại!....Xin lỗi! Xin lỗi được chưa! Tao sai rồi tao sai rồi! Thật sự xin lỗi!" Tù nhân bị đập đến chảy máu đầy đầu, bạt mạng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi tay cậu, cuối cùng chỉ biết liên tục xin lỗi. Từ Dĩ Niên buông tay ra, tên tù nhân vừa lấy lại tự do quay đầu nhìn vào trong phòng, dù căm thù đầy lòng cũng không dám tiếp tục đối diện với kẻ điên này, chỉ có thể phát giận lên người quản giáo đứng xem kịch từ đầu đến cuối: "Tao đã nói tao là người của anh Ngân! Con mẹ mày nghe không hiểu hả?"

"Đừng gây sự." Úc Hoè nhướng mày.

Giọng anh lạnh nhạt, rõ ràng không có cảm xúc gì, lại khiến cho tên tù nhân khiếp vía hãi hùng cả người.

Tù nhân nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy quản giáo trước mặt này khủng bố đến phát hoảng, tiếng chửi bới chạy đến cổ họng cũng bị đè ép trở về. Úc Hoè đá mở cửa phòng giam đang khép hờ, nói với tên tù nhân: "Cút về phòng giam của mình đi."

"...." Tên tù nhân uất ức không thôi, bụm lấy cái đầu đang chảy máu vừa mắng vừa đi ra ngoài. Úc Hoè vốn định áp giải hắn về phòng giam, trước khi đi lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu sang quét mắt nhìn qua thanh niên cả người hỗn loạn, lại chuyển tầm mắt đến Từ Dĩ Niên vừa đánh người___Nam sinh vẩy vẩy cánh tay dính máu, chỉ thiếu điều viết hai chữ sảng khoái lên mặt.

"Đừng huênh hoang quá." Úc Hoè nói với cậu.

Như là cảnh cáo, lại như là nhắc nhở.

Từ Dĩ Niên với anh nhìn nhau, cuối cùng gật đầu rất khẽ, hiếm thấy nghe lời ồ một tiếng.

Chờ bọn họ đi rồi, thanh niên đi đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, chủ động vươn tay với cậu, giới thiệu bản thân: "Bùi Tô."

"Từ Dĩ Niên."

"Cảm ơn." So với dáng vẻ không còn sức sống vừa nãy, trong mắt Bùi Tô lần nữa có lại ánh sáng, "Tôi không nhớ rõ lần trước có người giúp tôi là khi nào."

Từ Dĩ Niên nhìn hai má hơi sưng còn chưa tan máu bầm của hắn, muốn nói gì đó, lại không mở miệng được.

Bùi Tô nhận ra tầm mắt của cậu, thản nhiên nói: "Những gì tên vừa nãy nói đều là thật."

Từ Dĩ Niên à một tiếng, muốn nói lại thôi. Cậu suy nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt, Bùi Tô quen nhìn ánh mắt ghê tởm của người khác có hơi mới lạ, đôi mắt hồ ly quyến rũ chậm rãi cong lại.

"Cậu giúp tôi, tôi cũng không có gì để cảm ơn cậu." Hắn cố ý thổi khí bên tai Từ Dĩ Niên, giọng điệu ám muội, "Nếu không chúng ta cùng ngủ một giấc đi."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên hết sức kinh hãi: "Không, không cần cảm ơn."

Bùi Tô rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bụng cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt: "...Không được rồi, cậu dễ lừa quá đó."

Cười đủ rồi, Bùi Tô điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc mở miệng hỏi: "Vừa nãy cậu động thủ, bọn họ nhất định sẽ tìm cậu gây phiền phức. Có gì cần tôi giúp cứ việc mở miệng."

Từ Dĩ Niên nghĩ nghĩ: "Anh ở Tháp Đen lâu chưa?"

"Chắc là 3, 4 năm." Bùi Tô tính tính thời gian, nhớ lại biến hoá của mình lại xúc động trong lòng, "Thời hạn thi hành án của tôi vốn chỉ có hai năm, nhưng có vài tù nhân không muốn để tôi ra ngoài, Tháp Đen trực tiếp gia tăng hình phạt cho tôi. Hồi đó mới vào bị sờ một chút cũng nổi da gà, bây giờ....Chỉ cần đừng chơi chết tôi là được."

Từ Dĩ Niên vô cùng kinh ngạc: "Tự tiện gia tăng hình phạt? ?"

"Chỗ này do yêu quái quản lý, bọn họ sẽ không để ý đến phán quyết của hội đồng xét xử đâu." Trong mắt Bùi Tô xẹt qua một tia chán ghét.

Chủ đề nặng nề khiến phòng giam chật chội lâm yên tĩnh không một tiếng động, sau hồi lâu, Từ Dĩ Niên chợt nói: "Anh có muốn ra khỏi đây không?"

Bùi Tô vốn đang lười biếng dựa vào giường, nghe đến đây định nói gì đó, nhưng lúc đối diện với ánh mắt Từ Dĩ Niên, câu nói đùa tới bên miệng cuối cùng cũng không thể nói ra được.

Hắn thu lại vẻ mặt không tập trung, chậm rãi gật đầu: "Tôi đương nhiên muốn."

"Vậy anh nói cho tôi tất cả những gì anh biết." Từ Dĩ Niên nói, "Tôi giúp anh ra ngoài."

-

"Tù nhân trong Tháp Đen đại khái được chia làm hai loại, tù nhân bình thường và tù nhân được đối đãi đặc biệt." Từ Dĩ Niên đối diện với Thần Nhiên và Hạ Tử Hành, nói ra từng thông tin nghe từ Bùi Tô.

Tranh thủ thời gian ăn tối, ba người bị chia ra ba phòng giam khác nhau cuối cùng cũng được tụ họp. Bọn họ tránh vào một góc nhà ăn, Thần Nhiên gật đầu: "Loại như Giang Kiêu là tù nhân đặc biệt, những người này quen lập bè kết phái, hống hách ngang ngược. Đám quản giáo rất chiếu cố bọn họ, dù cho xảy ra chuyện gì Tháp Đen cũng sẽ đứng về phía bọn họ."

Hạ Tử Hành: "Đúng vậy, tên nào cũng sống như đại gia. Mấy ngày trước đi ngang quá phòng giam kế bên, mấy cậu đoán xem tôi thấy cái gì? Nệm đó! Tôi bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc cái đám người này có phải là đến ngồi tù thật hay không."

Từ Dĩ Niên: "Bùi Tô không biết vì sao Tháp Đen chiếu cố bọn họ, trong ấn tượng của anh ta, những tù nhân này lúc nào cũng được hưởng đặc quyền."

"Nói không chừng bọn họ đã 'chết'." Đối diện với hai cặp mắt cùng lúc nhìn qua, Thần Nhiên suy đoán, "Anh Hạ Nghiễn nói Tháp Đen thu lấy một bộ phận tù nhân sau khi giả chết vào sử dụng, đám Giang Kiêu rất có thể chính là những tù nhân giả chết đó."

"!" Hai mắt Từ Dĩ Niên sáng lên, "Có lý."

Hạ Tử Hành chợt tỉnh ngộ, lập tức vỗ vai Thần Nhiên: "Thông minh lắm Thần Nhiên!"

Thần Nhiên trầm ngâm nói: "Có điều cụ thể sử dụng bọn họ để làm cái gì vẫn còn là vấn đề...."

"Còn có thể làm gì? Gϊếŧ người cướp của, làm mấy việc không thể cho người ngoài nhìn thấy, sát thủ trong dinh thự Bạch Lộc không phải đều là thế này hả."

"Còn có một chuyện," Nói đến đây, Từ Dĩ Niên thả chậm tốc độ, "Bùi Tô bảo tôi cố gắng đừng xung đột với đám tù nhân đặc biệt."

Nghe nói cậu chính là cái người mới gây chuyện ồn ào ở tầng 100 mấy ngày trước, Bùi Tô dựng thẳng ngón cái sinh lòng kính nể, sau khi phát ra một tiếng trâu bò từ tận đáy lòng, Bùi Tô thu lại vẻ mặt trêu đùa: "Lần sau gặp phải tình huống tương tự, nếu không quá đáng thì tận lực nhịn một chút. Cậu vừa tới còn chưa biết rõ, năm nào Tháp Đen cũng có tù nhân bị mất tích, mấy tù nhân này sống không thấy người chết không thấy xác, quan trọng nhất là...."

"___Bị mất tích đều là những tù nhân bình thường." Từ Dĩ Niên chỉ chỉ mình, "Loại tù nhân cá biệt phạm lỗi như tôi, sẽ càng dễ mất tích hơn."

Cho nên qua nhiều năm như vậy, dù những tên tù nhân được hưởng đặc quyền này có quá đáng thế nào, Bùi Tô vẫn luôn nhịn xuống từng chuyện một.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ một người tiến vào Tháp Đen cùng thời gian với hắn không chút dấu hiệu biến mất trong bóng đêm, như thể bị quái vật ẩn náu dưới vực sâu cắn nuốt, dấu vết tồn tại phai mờ đến sạch sẽ.

"Mất tích?" Hạ Tử Hành lặp lại hai chữ này, nhịn không được duỗi tay làm động tác cắt cổ, "Chắc chắn không phải chết rồi chứ, ví dụ như lén xử lý ấy."

Từ Dĩ Niên nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết. Thần Nhiên lẩm bẩm: "Không có chết...Phòng thí nghiệm, những người đó bị đưa tới phòng thí nghiệm"

Từ Dĩ Niên chợt hiểu ra: "Ý của cậu là...?"

"Nội dung nghiên cứu của phòng thí nghiệm vô cùng đặc biệt, chỉ sợ có không ít người tranh giành đến tài trợ. Cung cấp cho phòng thí nghiệm mấy cơ thể sống đối với Tháp Đen mà nói dễ như trở bàn tay, có lẽ phòng thí nghiệm giấu ở dưới chân chúng ta, dù cho không ở Tháp Đen, bọn họ chắc chắn vẫn có thể đưa tù nhân mất tích vào." Sau khi lý giải rõ ràng đầu đuôi sự việc, lông mày Thần Nhiên dần cau lại, "Nếu muốn tìm được manh mối phòng thí nghiệm ở Tháp Đen, rất có thể sẽ phải mất không ít công sức."

"Tôi có một cách." Lúc này Từ Dĩ Niên mở miệng.

Cậu đơn giản thuật lại tính toán của mình, nghe xong toàn bộ kế hoạch, vẻ mặt Thần Nhiên kì lạ: "Có thể thì có thể, nhưng mà....Sẽ không phải bởi vì cậu muốn lợi dụng việc công trả thù tư chứ?"

"Tôi là loại người này hả? Cái này gọi là hợp tình hợp lý." Thấy mặt Thần Nhiên tỏ vẻ biết tỏng rồi, Từ Dĩ Niên hơi tức giận, "Cậu nói đi cậu có làm hay không."

"Tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng mà trước mắt đây là cách có hiệu quả nhất." Thần Nhiên nhìn người cuối cùng trong nhóm, "Tôi không có ý kiến, Hạ Tử Hành thì sao?"

"Hai cậu đều đồng ý rồi, tôi đương nhiên phải theo." Hạ Tử Hành cà lơ phất phơ lên tiếng trả lời, đột nhiên không đầu không đuôi nói, "Có điều cơm tù khó ăn thật mà, làm tôi cực kì nhớ nhung món cá nướng ở trung tâm thành phố."

Thần Nhiên nghe ra ý ngoài lời nói của cậu ta, nhớ tới buổi đi ăn bị bắt kết thúc bởi vì chuyện bất ngờ, hắn nói với Hạ Tử Hành, "Muốn ăn thì đưa Diệp Tiễu về."

"Ngày đầu ra tù phải ăn một bữa cá." Giọng điệu Từ Dĩ Niên nhẹ nhàng, "Cứ quyết định như vậy đi."

-

Tầng chót Tháp Đen, phòng thí nghiệm.

Diệp Tiễu theo hành lang trắng đi thẳng lên phía trước. Hắn là thể thí nghiệm duy nhất được cho phép ra vào tự do, có quyền hạn giống như một nghiên cứu viên cấp cao. Ánh nhìn từ khắp xung quanh như có như không đổ dồn về phía hắn, Diệp Tiễu làm như không thấy, vẻ mặt lạnh lùng.

Cuối hành lang, nghiên cứu viên canh cửa nói với hắn: "Tiến sĩ gọi cậu vào."

Diệp Tiễu không nói lời nào. Dáng vẻ không coi ai ra gì khiến nghiên cứu viên nhíu mày, cố tình tiến sĩ lại vô cùng thiên vị thể thí nghiệm này....Nghiên cứu viên bất mãn trong lòng, cuối cùng vẫn mở cửa cho hắn.

"Cậu đến rồi." Tiến sĩ nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, ra hiệu vị trí bên cạnh mình, "Lại đây ngồi."

Tuyết yêu đang lật xem tài liệu trên bàn, bên cạnh đặt mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, trà đen toả ra hơi nóng. Hắn khép tài liệu lại: "Lại ở trong phòng cả ngày à? Nên ra ngoài nhiều một chút, đừng để ngột ngạt quá."

Sau chuyện ở dinh thự Bạch Lộc, Diệp Tiễu tâm tàn ý lạnh, tuy rằng bảo gì nghe nấy với mọi yêu cầu hắn đưa ra, nhưng biểu hiện cũng vô cùng lạnh nhạt. Tiến sĩ cho là Diệp Tiễu chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, sợ hắn buồn đến sinh bệnh, đặc biệt cho phép hắn tự do ra vào phòng thí nghiệm.

Diệp Tiễu không nói lời nào, vẫn theo lời ngồi xuống bên cạnh. Tiến sĩ thấy vậy cười cười, giọng điệu tỏ ra vô cùng thân mật: "Cùng tôi ăn chút gì đi."

Diệp Tiễu rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc: "Không phải nói thí nghiệm không thuận lợi sao."

Nửa tiếng trước, tiến sĩ nói thí nghiệm không thuận lợi nên gọi hắn đến đây. Dù cho mấy ngày này Diệp Tiễu dần quen tiến sĩ dùng đủ loại ký do gọi hắn tới bên cạnh, hắn vẫn không kiềm chế được cảm thấy chán ghét.

"Đúng là không thuận lợi, có điều...Có thể rất nhanh sẽ có chuyển biến."

Không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười của Tuyết yêu càng thêm sâu hơn. Ngón tay trắng nõn lạnh buốt giống như rắn theo cổ tay Diệp Tiễu dần trượt xuống, cuối cùng nắm chặt lấy: "Hơn nữa cậu đã quay về rồi, gặp chút phiền phức vẫn có thể chịu được."

Diệp Tiễu cố nhịn cảm giác khó chịu, không lập tức gạt tay hắn ra.

Vẫn chưa đến lúc.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Tiễu luôn cảm thấy chuyện xảy ra trong dinh thự Bạch Lộc hơi kì lạ, chỉ cho hắn xem một đoạn băng theo dõi thật sự không giống phong cách của tiến sĩ, nếu tất cả đúng như lời đối phương nói, tiến sĩ có lẽ sẽ hận không thể đem xác Từ Dĩ Niên đến trước mặt hắn.

Nói không chừng Từ Dĩ Niên vốn không có chết.

Đợi đến khi xác nhận tình huống của Từ Dĩ Niên, biết rõ ràng rốt cuộc tiến sĩ có ý đồ gì....

Trong thời cơ thích hợp, hắn phải hoàn toàn đánh một dấu chấm hết.

Tác giả có lời muốn nói: Diễm phúc của tiểu Niên đến vô cùng bất ngờ

Đây là góc đính chính để dập tắt chẳng may có con thuyền tà đạo nào đó: Cha tiến sĩ này rõ ràng là tâm lý vặn vẹo, chẳng yêu thương ba Diệp nỗi gì đâu. Diệp Tiễu cũng không thích Từ Dĩ Niên, tình cảm của ba Diệp với Niên mấy chap sau sẽ giải thích rõ, thiệt sự rất là cảm động luôn 🥺