Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 28: Nguyện Vọng




Chương 28: Nguyện Vọng

"Anh yêu em, từ nay phải tự do mà sống nhé"

-

Trận huyết tế sụp đổ, Hoa Hành Nghệ, Hoa Hành Cảnh đều rơi xuống từ giữa khe nứt, Từ Dĩ Niên vốn định giúp đỡ, mà chỗ cậu đang đứng cũng liên tiếp sụp theo. Phù văn màu vàng nứt ra thành những khối nhỏ xíu, rơi xuống phía dưới như thể sao băng.

Cảm giác mất trọng lực lập tức ập tới, cậu luống cuống tay chân tụ lên lôi điện, dòng điện bình thường có lực phá hoại mạnh mẽ giờ phút này cũng chẳng có tác dụng, sắc mặt Từ Dĩ Niên trắng bệch. Tầm mắt cậu chợt nhìn thấy một mảnh lông vũ đen nhánh, luồng gió cũng trở nên rối loạn, có người vững vàng đỡ lấy lưng và khuỷu chân cậu, kéo cậu tiến vào lồng ngực.

Từ Dĩ Niên nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mất trọng lực khiến cậu khó chịu nắm chặt cổ áo Úc Hòe. Yêu quái ôm cậu thấy vậy bật cười: "Xem ra thật sự phải chuẩn bị dù cho cậu nhảy mới đúng."

Từ Dĩ Niên không nghĩ nhiều: "Không cần, anh cũng không tồi."

Lời này quá mức thân mật, Úc Hòe nhìn cậu thêm một lúc, nam sinh không hề tự giác, thúc giục không ngừng: "Nhanh nhanh nhanh! Bay nhanh một chút! Hoa Hành Cảnh....Hoa Hành Nghệ với anh trai anh ta đều rơi xuống rồi."

"?" Úc Hòe hơi khó hiểu lý do của cậu, nhưng cũng không kịp hỏi nhiều. Một linh thể im hơi lặng tiếng xuất hiện trên vai Từ Dĩ Niên. Một tay anh giữ cậu, ôm chặt người vào trước ngực mình, tay kia tụ lên yêu lực mạnh mẽ.

Luồng gió trở nên hòa hoãn dưới sự kiểm soát của anh, Hoa Hành Nghệ hữu kinh vô hiểm rơi xuống, linh hồn Hoa Hành Cảnh cũng chậm rãi ngừng lại bên cạnh hắn.

*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm

Vừa rơi xuống đất, Hoa Hành Nghệ lập tức tiến lên xem tình huống của linh hồn. Tuy rằng trận huyết tế bị vỡ, mà linh hồn của Hoa Hành Cảnh cũng không tan biến, dáng vẻ nhắm hai mắt vẫn chẳng khác người còn sống. Hoa Hành Nghệ hơi yên tâm hơn, lúc này mới phân tinh lực ra quan sát bốn phía.

Hắn rớt xuống một nơi vô cùng trống, bùn đất màu nâu đỏ toả ra mùi hôi thối. Khe nứt khổng lồ gần như muốn chia ngọn núi thành hai nửa. Cách một khoảng thời gian rồi, địa thế nơi này vẫn không có gì thay đổi rõ rệt. Hoa Hành Nghệ nhíu nhíu mày.

Thật vừa khéo, hắn rơi xuống ngay bên cạnh khe nứt. Tiếng ho khan và hít thở hỗn loạn từ phía sau truyền đến, Hoa Hành Nghệ quay đầu lại, thấy một yêu quái bị một mảnh chú văn lớn trói buộc, hắn ngẩn ra một lúc mới nhận ra đây là máy ước nguyện. Hơn nửa người tên này đều có dấu vết bị bỏng, da thịt nơi cổ họng lẫn lộn, cũng bởi vậy mới có tiếng hít thở kì quái như thế. Chú văn màu đỏ hệt như gông xiềng giam cầm tứ chi và cơ thể hắn, máy ước nguyện bị trói chặt dưới mặt đất, không thể động đậy.

Hoa Hành Nghệ lập tức hiểu được đây là chuyện gì. Một khi huyết tế bắt đầu sẽ không dừng lại, trừ khi chính bản thân máy ước nguyện bị thương nặng, yêu lực không còn đủ để chống đỡ huyết tế.

Cách đó mấy mét, Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên rơi xuống. Hai mắt Hoa Hành Nghệ đỏ hoe, vô số đao kiếm mọc lên từ sau lưng hắn, hơn một trăm thanh vũ khí lạnh ánh lên tia sáng rét buốt, mũi đao bén nhọn nhất tế cùng nhau chĩa về hướng Úc Hòe!

Úc Hòe vươn tay, tách năm ngón tay ra. Kết giới nửa trong suốt ngăn cách toàn bộ vũ khí ở bên ngoài, chi chít lưỡi đao đâm vào kết giới phát ra tiếng vang rợn người, vừa chạm vào kết giới, trận đao do ảo thuật biến thành ngay lập tức biến mất như thể tan rã.

"Tại sao ngay cả cậu cũng ngăn cản tôi?!" Hoa Hành Nghệ thấy anh dễ dàng phá giải công kích, lại muốn tích góp yêu lực, nhưng tình trạng thân thể lại không cho phép. Hắn gào thét: "Huyết tế sắp hoàn thành rồi, cho dù cậu muốn gϊếŧ máy ước nguyện, cần gì phải cố tình chọn ngay lúc này?!"

Úc Hòe lạnh giọng hỏi lại: "Tôi không ngăn cản anh, để anh dẫn theo anh trai anh cùng chết?"

Từ Dĩ Niên thầm thở dài trong lòng: Không hổ là ông chủ Úc, nói chuyện lúc nào cũng khó nghe như vậy!

Hơn nữa Úc Hòe thế mà căn cứ vào hai ba câu nói nửa chừng đã đoán được chân tướng, thời khắc mấu chốt không có gọi lầm người, tăng sát thương gấp bội.

Quả nhiên, lông mày Hoa Hành Nghệ nhíu chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn sang.

Khắp trời đều là vong hồn màu đỏ, giống như biển cả đông nghẹt sứa đỏ. Nhưng vẻn vẹn gần 100 ngàn vong hồn nhân loại cũng không đủ để kéo người chết về từ địa ngục. Úc Hòe thở dài một tiếng trong lòng.

"Người chết không đủ, anh còn muốn dùng tuổi thọ của mình lấp đầy."

Từ Dĩ Niên sửng sốt, hướng tầm mắt nhìn ra hàng vong hồn dày đặc phía xa. Cậu thấy trận huyết thế này đã đủ rầm rộ, nhưng.... Nhiều người như vậy, thế mà vẫn không đủ.

"Nếu anh đổi hơn nửa tuổi thọ của mình để huyết tế, một đoạn thời gian rất dài sau đó anh sẽ cực kỳ suy yếu, cục trừ yêu không có khả năng bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Anh trai của anh không làm gì sai, nhưng anh ta khởi tử hoàn sinh, tự anh ngẫm lại xem, có bao nhiêu người sẽ bị phục sinh hấp dẫn?"

Không đợi Hoa Hành Nghệ mở miệng, Úc Hòe tiếp tục nói: "Tôi có thể giúp anh nhất thời, nhưng không thể giúp anh cả đời. Mạng của 100 ngàn người quá nặng, cục trừ yêu nhất định sẽ truy cứu đến cùng."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Hoa Hành Nghệ buông lỏng, ánh mắt phức tạp.

Ban đầu hắn vốn oán trách Úc Hòe, nếu không phải đối phương đột nhiên nhúng tay cứu La trưởng lão, hắn có thể dành nhiều thời gian hơn để thu xếp mọi vấn đề trước khi phục sinh Hoa Hành Cảnh, cục trừ yêu sẽ không dễ dàng bắt được nhược điểm của hắn như vậy. Gây chuyện lớn thế này, hắn biết mình hiện tại bị người người hô đánh, không ngờ Úc Hòe còn sẵn lòng giúp hắn.

Hoa Hành Nghệ lấy lại bình tĩnh, do dự: "Tôi...."

"Tiểu Nghệ." Một giọng nói đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Không biết từ khi nào linh hồn đã mở mắt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, trong mắt ngậm lấy ý cười: "Lâu rồi không gặp."

Hoa Hành Cảnh nhón chân, duỗi tay đo đo chiều cao của hai người: "Thì ra sau khi lớn lên sẽ trở thành thế này à..... Lúc còn bé luôn thích trốn sau lưng anh, bây giờ lợi hại hơn anh nhiều rồi."

Vẻ ngoài Hoa Hành Cảnh vĩnh viễn dừng ở tuổi 17, sau khi chết vẫn giữ nguyên dáng vẻ này.

"Anh...." Hoa Hành Nghệ nhìn gương mặt mỉm cười của linh hồn, đôi mắt không khác gì anh trai mình tràn đầy hi vọng, "Chờ chút nữa thôi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."

"Được." Hoa Hành Cảnh nói, "Có thể gặp được em, anh rất vui."

Hoa Hành Nghệ cũng cười rộ lên, hắn còn định nói gì đó, sau gáy chợt tê rần, cả người lâm vào hôn mê.

Từ Dĩ Niên duỗi tay đỡ được hắn, chậm rãi dìu hắn dựa vào một gốc cây khô. Cách đó vài bước, linh hồn Hoa Hành Cảnh im lặng nhìn cảnh này, lúc nam sinh nhìn sang gật nhẹ đầu: "Làm phiền rồi."

Dưới mắt Hoa Hành Nghệ phiếm xanh. Từ lúc phát trực tiếp huyết tế cũng chưa nghỉ ngơi giây nào. Sau khi yêu lực hao hết, hoàn toàn dựa vào ý chí ép mình đứng tại chỗ, ngay cả lúc linh hồn Hoa Hành Cảnh có ý thức, ở sau lưng hắn nói chuyện với Úc Hòe và Từ Dĩ Niên cũng không biết.

Nhân cơ hội đánh ngất nó.

Hoa Hành Cảnh nói từng chữ từng chữ, không một tiếng động.

Từ Dĩ Niên hơi ghé mắt, Úc Hòe gật đầu khẽ đến mức không thể phân biệt, thừa dịp lực chú ý của Hoa Hành Nghệ đều bị Hoa Hành Cảnh hấp dẫn, Từ Dĩ Niên dứt khoát động thủ.

"Còn bao lâu nữa cục trừ yêu đến?" Hoa Hành Cảnh nói chuyện không nhanh không chậm, nghe cực kỳ ôn hòa.

Từ Dĩ Niên tính tính thời gian: "Có lẽ hơn nửa tiếng nữa, chắc đã ở dưới chân núi rồi."

Hoa Hành Cảnh suy nghĩ: "Nếu như muốn bảo vệ tiểu Nghệ, bây giờ còn một cách."

Úc Hòe hơi nhướng mày, trong lòng đã đoán được sơ sơ.

Rất nhanh Hoa Hành Cảnh đã nhìn ra trong hai người Úc Hòe mới là người quyết định. Mặc dù biến thành linh hồn, hắn vẫn có thể cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ trên người đối phương, thêm đoạn đối thoại lúc trước, hiển nhiên em trai càng quen thuộc với yêu quái này hơn.

Hoa Hành Cảnh không hề do dự, khẩn cầu: "Xin cậu ước nguyện với máy ước nguyện, dùng tuổi thọ của tiểu Nghệ hồi sinh lại những vong hồn hi sinh cho huyết tế."

Úc Hòe không lập tức đồng ý. Từ Dĩ Niên thầm cảm thán trong lòng, không hổ là anh em, người này giải quyết vấn đề còn độc ác hơn người kia.

"Tuy rằng trước đó không thể mở miệng, tôi vẫn có thể nghe đại khái các cậu nói chuyện, cho ra quyết định này không phải nhất thời xúc động." Nét mặt Hoa Hành Cảnh trịnh trọng, "Tôi không hi vọng tiểu Nghệ hi sinh chính mình để phục sinh tôi, giống như cậu nói, dù cho huyết tế hoàn thành thì tình cảnh của tôi cũng vô cùng gian nan. Thay vì cả hai đều không ổn, chẳng bằng để một mình nó sống cho thật tốt."

"Hỏi giá trước một chút." Úc Hòe gọi máy ước nguyện đang nằm dưới đất, "Hồi sinh toàn bộ những người này, cần bao nhiêu năm tuổi thọ của Hoa Hành Nghệ?"

Máy ước nguyện không mảy may đấu trí phản kháng, Úc Hòe hỏi tới, hắn khàn giọng trả lời: "Hai mươi."

Nhớ tới cái gì đó, hắn bổ sung thêm: "Chỉ hồi sinh những người bị gϊếŧ cần hai mươi....Khụ khụ....Nếu muốn hồi sinh cả những người bị trưởng lão trong nhà đánh dấu....Cần năm mươi.....Khụ!"

Nghiêm chỉnh mà nói, mấy chục ngàn vong hồn lơ lửng trên bầu trời cũng chưa tính là thật sự chết đi, tình trạng trước mắt hẳn là thuộc loại "hồn lìa khỏi xác". Huyết tế chưa đi đến bước cuối cùng, dùng tuổi thọ của Hoa Hành Nghệ kéo bọn họ trở về thân thể cũng giống như trả vật về vị trí ban đầu, kết quả như vậy không cần trả giá quá lớn, dùng tuổi thọ Hoa Hành Nghệ thanh toán cho quá trình về chỗ cũ, việc đó như là muốn đạt được kết quả gì nhất định phải tiêu hao năng lượng tương ứng.

"Năm mươi." Hoa Hành Cảnh không chút do dự.

Lấy công chuộc tội mới có thể giúp Hoa Hành Nghệ thuận lợi thoát thân khỏi vây quét của cục trừ yêu, cũng chỉ có thể bù đắp sai lầm từ ngọn nguồn, cục trừ yêu mới có thể bỏ qua lý do trừng trị.

"Hỏi lần cuối cùng, năm mươi năm, chắc chắn chưa?"

Hoa Hành Cảnh gật đầu: "Đã tốt hơn so với dự tính của tôi rồi."

Úc Hòe triệu hồi linh thể ra trị thương cho máy ước nguyện đang sống dở chết dở, hắn cố nhịn xuống cơn đau da thịt mọc lại không rên một tiếng. Thấy bộ dạng mặc cho làm thịt của máy ước nguyện, Từ Dĩ Niên không khỏi tò mò rốt cuộc Úc Hòe đã làm cái gì.

Nhân lúc chữa trị, Từ Dĩ Niên vỗ vỗ anh: "Anh không sợ Hoa Hành Nghệ tỉnh dậy trở mặt với anh hả?"

"Tôi thấy anh ta rất nghe lời anh trai, mọi quyết định đều là anh của anh ta ra cơ mà." Ngụ ý là, nếu muốn trở mặt thật thì anh đẩy Hoa Hành Cảnh ra thôi.

Cách đó mấy mét, Hoa Hành Cảnh đi đến bên gốc cây khô, nhìn chăm chú em trai đang hôn mê, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Linh hồn thiếu thể xác vươn tay, khẽ khàng nâng mặt Hoa Hành Nghệ. Sống chết ngăn cách, hắn không thể chạm vào em trai song sinh của mình, nhưng trên mặt vẫn tràn ra một nụ cười hài lòng thỏa ý.

Từ Dĩ Niên nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: "Anh thật sự rất vui."

"Giây đầu tiên được gặp lại em, anh cảm thấy thật tốt quá....Em vẫn còn sống, tốt hơn anh mong muốn rất nhiều."

"Nếu biết quý trọng bản thân hơn một chút, vậy thì càng tốt hơn."

Thanh âm ấy vừa nhẹ vừa chậm, hệt như cơn gió hòa vào bóng đêm. Đơn thuần, chan chứa đầy hi vọng như vậy lại mang theo sức hấp dẫn lạ kì, dễ dàng rung động đến lòng người.

Cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ, dần dần cúi đầu xuống.

"?" Úc Hòe ngạc nhiên hỏi, "Không phải cậu khóc đó chứ?"

Từ Dĩ Niên vội vàng lau mắt, hung tợn đáp lại: ".....Anh nói nhảm hả! Anh phiền thật đó!"

"Bất đắc dĩ phải làm ra quyết định này, anh rất xin lỗi, nhưng anh không muốn cái chết của anh cứ liên tục trói buộc em." Hoa Hành Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua em trai đã cao hơn mình rất nhiều, như một cái ôm đến chậm mười một năm.

"Anh yêu em."

Hắn nhắm mắt lại, dịu dàng cầu chúc.

"Từ này phải tự do mà sống nhé."

Một vệt sương mù cuối cùng tiến vào cơ thể máy ước nguyện, chú văn trói buộc hắn ta cũng theo đó tháo bỏ.

"Tốt rồi, tốt rồi, đã có thể ước nguyện." Máy ước nguyện kinh sợ.

Úc Hòe nhìn chăm chú ký hiệu máy ước nguyện đánh dấu lên người Hoa Hành Nghệ, trận huyết tế màu vàng lại lần nửa trải rộng, máy ước nguyện ngã vào trận huyết tế, trước một phút Úc Hòe chuẩn bị đạp lên, anh nghiêng người nhìn Từ Dĩ Niên.

Anh bỗng nhiên chỉ chỉ khóe mắt mình: "Nước mắt còn chưa lau sạch kìa."

Từ Dĩ Niên không chút nghĩ ngợi dùng mu bàn tay quệt mắt.

Không có cái gì hết.

.....Bị đùa giỡn rồi.

Cậu căm tức nhìn Úc Hòe, người này chơi xấu xong bật cười, cuối cùng dặn dò cậu: "Chờ tôi một lát, đừng chạy loạn."

Từ Dĩ Niên nhìn bóng lưng anh rời đi, tốc độ tim đập bất giác nhanh hơn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, đối thoại giữa cậu và Úc Hòe càng lúc càng tự nhiên, hai người luôn có duyên gặp nhau cùng một nơi. Cho dù trong lòng không thể kiểm soát nỗi phấn khích, lý trí lại vang lên một lời cảnh cáo lạnh lùng.

Như thế này.....Là quá mức rồi.

Nếu không muốn khiến cho tình hình đi đến nông nỗi khó mà khống chế, tốt nhất cậu phải giảm bớt tiếp xúc với Úc Hòe.

Trận pháp màu vàng treo lơ lửng trên màn trời đỏ thẫm trông như cánh cửa thế giới, vô số vong hồn được dẫn dắt, băng qua tầng tầng tầng lớp lớp phù văn huyết tế để bắt đầu trở về nhân thế.

Cảnh tượng này thiêng liêng như thần thánh ca ngợi, Từ Dĩ Niên nhìn đến say mê, Hoa Hành Cảnh đột nhiên nhìn sang bên trái. So với nhân loại, linh hồn nhạy cảm với hơi thở con người hơn nhiều.

"Cục trừ yêu đến, có rất nhiều người."

Từ Dĩ Niên ngẩng đầu nhìn lên trời, tuy nói tốc độ huyết tế không tính là chậm, nhưng có nhiều vong hồn cần trở lại thân xác như vậy, huyết tế không thể kết thúc trong chốc lát được: "Anh ở đây nhìn Hoa Hành Nghệ, có chuyện gì thì tìm Úc Hòe."

Sợ huyết tế bị cắt ngang, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra đường.

Xa xa, Từ Dĩ Niên trông thấy một đội ngũ được bùa phép chiếu sáng. Có lẽ biết được sẽ huyết tế trên không, cục trừ yêu thậm chí còn điều động cả trực thăng đến. Cánh quạt lượn vòng phát ra tiếng vang ầm ầm, một lát nữa thôi là bay đến hướng trận huyết tế.

Trừ yêu sư dẫn đầu có vóc dáng rất cao, thân hình cường tráng thẳng tắp, ánh sáng toả ra từ bùa phép chiếu xuống gương mặt tuấn tú của người nọ. Từ Dĩ Niên vội vàng gọi: "Sư phụ! Chờ một chút! Đừng để bọn họ qua!"

Đường Phỉ thấy cả người cậu uốn lượn đầy ánh điện, quay đầu lại thấp giọng nói gì đó.

Đội ngũ cục trừ yêu lập tức đứng tại chỗ, trực thăng nhận được mệnh lệnh, cũng tạm thời bất động lơ lửng trên không. Vài trừ yêu sư trao đổi ánh mắt với nhau.

Mệnh số của Từ Dĩ Niên cũng không phải là bí mật ở hai giới, sở dĩ bái nhận Đường Phỉ, bên ngoài là nói để trấn áp tà khí trong mệnh của cậu, thật ra cũng là đặt cậu cho Đường Phỉ giám sát, để tất cả mọi người cùng yên tâm. Gia chủ đời này của nhà họ Đường thủ đoạn mạnh mẽ, tính tình cũng lạnh nhạt, nhưng người nọ không chỉ nhận Từ Dĩ Niên làm đồ đệ, nghe nói còn dốc lòng dạy bảo, tận chức tận trách.

Dựa theo tình huống trước mắt, Đường Phỉ đúng thật đối xử với đồ đệ duy nhất của mình rất tốt.

Từ Dĩ Niên từ ngọn cây nhảy xuống, có trừ yêu sư thấy vậy chất vấn: "Tại sao Từ thiếu chủ lại bảo dừng lại? Trên trời đang huyết tế, nếu không ngăn cản đúng lúc, những vong hồn này sẽ chết thật đó!"

"Tôi thấy trận huyết tế này sắp biến mất rồi, bảo ngăn cản huyết tế, lại cứ tiếp tục kéo dài đến lúc bắt được yêu quái thi thuật thì cũng coi như xong luôn."

Hai người vừa dứt lời, trong đám người truyền đến những tiếng xì xào to nhỏ.

Từ Dĩ Niên định giải thích tác dụng của trận huyết tế, mà sợ nói ra lại định tội chết cho Hoa Hành Nghệ, chỉ có thể cứng rắn: "Bây giờ ngăn cản mới xảy ra chuyện."

"Nói gì thế? Tính mạng của hơn 100 ngàn người đang hết sức nguy hiểm, không thể đem ra làm trò đùa được!"

Từ Dĩ Niên chậc một tiếng. Cậu biết không ít người trong cục trừ yêu có thành kiến với mình, nếu tìm không ra lời giải thích hợp lý.....

"Ồn ào." Đường Phỉ lạnh giọng.

Hắn nói một tiếng, mấy trừ yêu sư đang không ngừng nghi ngờ lập tức ngậm miệng. Đường Phỉ nhìn về phía trừ yêu sư đang trách móc: "Từ Dĩ Niên không đến mức lấy loại chuyện này ra làm trò đùa."

Trừ yêu sư không dám lỗ mãng trước mặt hắn, vội vàng gật đầu.

"Tôi...." Từ Dĩ Niên há miệng, đang định nói nhảm kéo dài thời gian, vẻ mặt của mấy trừ yêu sư đột nhiên dồn dập biến hóa, cảnh giác nhìn chăm chú đằng sau cậu, đến Đường Phỉ cũng phải khựng tầm mắt lại.

"Không phải bảo cậu chờ tôi à?"

Như là không nhìn thấy vẻ mặt như gặp quân địch của những người khác, giọng điệu của người vừa tới chẳng hề để tâm.

Úc Hòe nói xong, từ phía sau đặt tay lên vai cậu.