Chương 21: Du͙ƈ vọиɠ Phá Hủy
Beta: Hana
"Thoáng cái chẳng còn chút tức giận nào nữa"
-
Tiếng dương cầm mơ hồ xuyên qua bức bình phong chạm khắc sơn thủy hoa điểu*, dọc theo phòng khách đi đến phòng sách.
*Trong bức tranh có chim + hoa + nước chảy từ trên núi xuống thì được gọi là tranh sơn thủy hoa điểu.
Gian phòng bày trí cầu kỳ, mèo và bướm trên gạt tàn thuốc chất ngọc linh tính sinh động, lớp tàn thuốc lớn chồng chất bên trong, giống như một ngọn núi màu xám nho nhỏ. Trong làn khói lượn lờ, đại trưởng lão tộc Huyễn yêu nắm chặt điện thoại, đuôi mắt dần nheo lại.
Bắt đầu từ tối hôm qua không ngừng có điện thoại gọi đến, những tin xấu liên tục truyền tới, đến nửa đêm rồi ông ta vẫn chưa được chợp mắt giây nào.
"....Gia chủ giấu đi rất nhiều sổ sách đáng ra nên bị tiêu hủy, tiền nợ mấy chục năm trước cũng bị lật ra! Cục trừ yêu sau khi nhận được sổ sách đã kiểm tra công ty cả đêm, tra cái nào chuẩn cái đó."
Tình huống lần này còn khó khăn hơn trong dự đoán của bọn họ, tổng cục trừ yêu tham gia điều tra, học viện cũng đuổi theo không bỏ. Nguyên Mộ ủy quyền cho thằng nhóc ma tộc kia, nhờ việc này mà cậu ta có lý do quang minh chính đại đối phó với những trưởng lão trong nhà. Vài chuyện vặt vãnh bên ngoài so ra còn ít rối loạn hơn bên trong rất nhiều, trong trận biến cố này Hoa Hành Cảnh thân là gia chủ vẫn không đứng cùng một chỗ với bọn họ, chẳng bằng là nói, mọi chuyện đều từ một tay hắn bày ra.
Hắn dẫn dắt cho học việc và cục trừ yêu, lại đạt được hợp tác với Úc Hòe. Nếu sớm biết có cục diện như ngày hôm nay, trước đây bọn họ tuyệt đối sẽ không để hắn ngồi lên vị trí đó.
Quả nhiên cấp dưới trong điện thoại lo lắng: "Không biết tại sao, tất cả những vật phẩm đấu giá vốn chuẩn bị đưa đi đều bị gia chủ chặn lại, thậm chí cậu ta còn tìm được nhân chứng của đêm đó. Tổng cục trừ yêu rất nhanh sẽ phát lệnh bắt giữ. Các trưởng lão khác đều đang nghĩ cách, ngài xem bây giờ___"
"Biết rồi." Đại trưởng lão lạnh giọng ngắt điện thoại.
Hoa, Hành, Cảnh.
Ông ta lẩm bẩm cái tên này từng chữ một, đôi mắt đầy nếp nhăn toát ra vẻ nguy hiểm tàn độc. Ông ta trầm mặc một lúc lâu, sau đó bấm gọi điện thoại một lần nữa.
"Nhanh chóng tiêu hủy những chứng cứ liên quan đến tôi, tôi không thể trực tiếp bị phán tử hình được!"
"Giúp tôi gọi điện cho ngục giam Tháp Đen, chuẩn bị trước mọi thứ...."
"Không, không cần lo ngại gia chủ," Giọng điệu đại trưởng lão nhẹ nhàng đến mức quỷ dị, "Rất nhanh cậu ta sẽ phải trả một cái giá lớn."
Trả lời điện thoại xong, ông ta ra khỏi phòng sách.
Máy đọc đĩa than vận hành phát ra tiếng vọng nhỏ khó mà nghe rõ, có lẽ bởi vì kim máy bị hỏng, âm nhạc vang lên mang theo cảm giác rè rè chậm chạp, tiếng dương cầm là truyền đến từ đây.
Ông ta nhích kim máy đọc, lại đổi một bài nhạc khác.
Để máy ước nguyện làm cho Hoa Hành Cảnh trở nên nói gì nghe nấy, các trưởng lão trong nhà phải mất không biết bao nhiêu công sức. Sức mạnh tinh thần của Hoa Hành Cảnh vô cùng mạnh mẽ, để đạt được mục đích cần chuẩn bị ít nhất mười ngàn người cho việc huyết tế, máu thịt của một trừ yêu sư bằng với mấy chục người bình thường, mấy hôm nay bọn họ phải dùng mọi khả năng để đánh dấu trừ yêu sư.
Đại trưởng lão bỏ qua những tế phẩm đã chuẩn bị xong, thay vào đó gọn gàng nhanh chóng pha cho mình một ấm trà phổ nhĩ lão*. Hơi nước lan tỏa ra xung quanh, hương trà thanh nhã quanh quẩn nơi đầu mũi.
*Trà phổ nhĩ được làm từ lá cây trà shan tuyết cổ thụ của theo phương pháp đóng thành những bánh trà nén và cho lên men tự nhiên. Quá trình lên men trà có thể kéo dài cả trăm năm, trà càng để lâu thì chất lượng và giá thành càng cao.
Tuy nói Tháp Đen sẽ chăm sóc riêng cho ông ta, nhưng dù sao vẫn là ngục giam, thời gian tới ông ta không thể uống được trà ngon như vậy nữa. Đang cảm thấy tiếng nuối, một âm thanh từ bên cạnh truyền đến.
"Xem một ly trà như bữa ăn cuối cùng, sao lại keo kiệt* thế." Người vừa đến từ bên cạnh đại trưởng lão đi lên phía trước, thong thả chậm rãi ngồi xuống ghế thái sư, tự nhiên như thể nơi này là nhà của mình.
Đại trưởng lão nhất thời hơi ngây người, lại lập tức thong dong đổ nước trà vào ly trước mặt Úc Hòe.
"Úc tiên sinh đến không đúng lúc, tôi chỉ có thể chiêu đãi bằng nước trà giản dị* này thôi."
*Keo kiệt và giản dị đều cùng một từ, quan trọng là người sử dụng muốn dùng từ này cho mục đích tích cực hay tiêu cực 🤷🏻♀️
Ông ta thêm trà không hề run tay chút nào, nước trà ổn định rót ngang miệng ly, vài giọt thừa ra tràn xuống.
Trà đầy tiễn khách, rượu đầy khinh người*
*Gốc là "Rượu đầy thì kính, Trà đầy thì khinh", nhưng hai vế của câu trên đều không mang ý tốt, nghĩa là dù trà hay rượu thì cũng không muốn đón tiếp đâu, về giùm cái đi
Úc Hòe không hứng thú nhìn chén trà đuổi khách trước mặt mình, ngược lại còn đối diện với ánh mắt của đại trưởng lão: "Ông cũng tự tin có thể sống sót ra khỏi Tháp Đen thật đó."
Tiếng dương cầm bay bổng trong phòng, đây là một khúc nhạc đêm tiết tấu du dương, máy quay đĩa kiểu cũ kết hợp với bài ca cổ điển hòa vào cùng với nhau.
Đại trưởng lão không nói một lời.
Đối với yêu tộc mà nói, tuổi của ông ta cũng đã là rất cao. Cho dù cơ thể không tránh khỏi dấu vết lão hóa theo năm tháng, nhưng ánh mắt vẫn giữ được vẻ sắc bén như chim ưng.
"Có thể biến Tháp Đen thành chỗ tạm lánh khỏi đầu ngọn gió, trưởng lão trong nhà quả thật có không ít biện pháp mà."
"Xem ra có người để lộ tin tức," Đại trưởng lão không biến sắc, "Thu xếp tạm thời đúng là xảy ra rất nhiều sự cố nhỏ."
"Ngoại trừ cái này, tôi còn tìm được một đường tiến vào Tháp Đen, điểm tới cuối cùng vừa vặn là phòng giam của ông." Úc Hòe hạ thấp giọng, trên mặt đại trưởng lão rốt cuộc hiện ra vẻ khác thường, "Gọi đó là phòng giam cũng không đúng lắm, phòng ngủ ông chuẩn bị cho mình lớn gấp đôi phòng giam bên cạnh. Ông tính đi nghỉ dưỡng đấy à?"
"....Cậu muốn làm gì?"
"Muốn hỏi ý kiến ông một chút. Ông thích tự do hoạt động rồi chết ngoài biển, hay nửa đêm chết trong phòng mình hơn? Bất luận là chọn cái nào, cuối cùng vẫn là tôi gϊếŧ ông đấy."
Như là không nhìn thấy vẻ mặt cực kì khó coi của đại trưởng lão, Úc Hòe đảo khách thành chủ nâng ấm trà trên, đổ nước trà vào chung trà rỗng trước mặt đại trưởng lão, anh không cố ý đổ đầy, chỉ tùy ý thêm vào trong đó chút nước trà.
Lúc buông ấm trà xuống, anh làm động tác mời, lời nói ra lại như mệnh lệnh: "Chọn đi."
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm chung trà nhỏ kia, giống như đang nhìn loài rắn rết độc ác nào đó, cơ khóe miệng không tự chủ được run nhè nhẹ.
Đã rất nhiều năm rồi ông ta không phải nếm trải mùi vị bị người khác quản thúc, lòng đầy tức giận khiến lồng ngực ông ta phập phồng, hô hấp cũng bất giác trở nên dữ dội. Chung trà trước mặt bị ông ta gạt mạnh rơi xuống đất, đại trưởng lão không để ý đến bọt nước bắn tung tóe dính trên mu bàn tay mình, ông ta giương đôi mắt đỏ bừng đối diện với Úc Hòe.
Cho dù không muốn thừa nhận, sâu trong lòng ông ta vẫn luôn sợ hãi năng lực của ma tộc, dưới cơn thịnh nộ, ông ta vẫn kiêng dè ánh mắt đối diện này.
Quá giống.
Ánh mắt này quá giống Tuyên Đàn.
Nữ yêu cao cao tại thượng kia dễ dàng phá hỏng tâm huyết nửa đời của ông ta, cùng chung sống hòa bình với con người, những gia tộc lớn phụ thuộc vào ngành công nghiệp xám* như bọn họ chịu ảnh hưởng lớn nhất, điều lệ chung sống hòa bình đã trực tiếp đưa ngành này vào vùng cấm. Tộc Huyễn yêu ngày càng sa sút, các gia tộc khác thuận theo điều lệ này mà yên lặng quật khởi, những gia tộc nhỏ vốn đứng sau bọn họ dần có xu thế vượt lên, vài tên nịnh hót lấy lòng ngày trước cũng bắt đầu dám chỉ tay năm ngón với ông ta: Cùng con người chung sống hòa bình mới là xu hướng tương lai! Loại cổ hủ không biết linh hoạt như ông, sớm muộn gì cũng sẽ bị thời đại vứt bỏ!
*Ngành công nghiệp xám là những ngành chạm đến ranh giới pháp luật, không quanh minh chính đại nhưng nhìn chung cũng không vi phạm pháp luật. Theo hệ thống pháp luật hiện hành, nó có nguy cơ tiềm ẩn nhất định trong xã hội, nhưng lại không có cơ sở pháp lý xác định để hạn chế hay quản lý. Nói tóm lại, đây là làm ăn lách luật, chẳng hạn như cho vay lãi suất lớn, sòng bạc tư nhân, hỏa trị liệu,....thì được gọi là ngành công nghiệm xám.
Ông ta khinh thường đám yêu quái chỉ trong một đêm đã vui vẻ hòa nhập vào xã hội con người, càng hận thấu xương Tuyên Đàn khởi xướng chung sống hòa bình. Nhưng cho dù thời điểm căm hận bà nhất, ông ta cũng sợ hãi khi phải đối đầu trực diện với bà.
Sau khi bị ma tộc gϊếŧ chết đồng nghĩa không có cách tiến vào luân hồi, chỉ khi ma tộc này chết đi, những yêu quái bị kẻ đó gϊếŧ chết mới có thể đầu thai chuyển thế. Đại trưởng lão không sợ chết, điều khiến ông ta e ngại chính là những năm tháng tra tấn dài đằng đẵng sau này.
Giai điệu dương cầm trở nên dâng trào quyết liệt. Ông ta hít sâu một hơi, khàn tiếng nặn ra từ trong cổ họng: "Tôi biết cậu thật sự muốn cái gì. Thời gian năm năm, cũng đủ để xóa đi mọi dấu vết, những gì cậu có thể tra chắc chắn rất ít....Gϊếŧ tôi, manh mối sẽ đứt đoạn hoàn toàn."
Trong cái nhìn chắc chắn của đại trưởng lão, Úc Hòe tựa lưng về sau, nhàn nhạt nói ra một cái tên.
Sau đó là người thứ hai, thứ ba....Mỗi một cái tên được nói ra, sắc mặt đại trưởng lão càng thêm khó coi hơn hẳn. Đến khi nói xong cái tên thứ bảy, Úc Hòe nhìn chăm chú đại trưởng lão: "Bảy tên trưởng lão này đều từng tham gia vào chuyện đó, thấy kết cục của ông, sau này bọn họ sẽ tiếp tục tiết lộ tin tức cho tôi."
"Không, không ai có thể biết nhiều hơn tôi! Chỉ mình tôi từng liên hệ trực tiếp với 'Khởi La', những trưởng lão khác đều nghe theo chỉ thị của tôi. Nếu cậu muốn từ tôi lấy được manh mối...." Đại trưởng lão hơi ngừng lại, nhìn chăm chú Úc Hòe, "Cậu nhất định phải bảo đảm tôi an toàn."
Thằng nhóc này còn mạnh hơn ông ta tưởng tượng, làm cho cậu ta không cẩn thận bỏ quên là điểm quan trọng nhất.
Có thể dành thời gian đến đây quanh co với ông ta, xem ra càng giống có tính toán khác hơn là cố ý đến xem trò hề ông ta chết trước mặt. Đại trưởng lão quả quyết nói: "Tôi cho cậu tất cả quyền lợi và tài sản. Nếu cậu có thể coi như tôi đã chết ở Tháp Đen, tôi thề cả đời sẽ không rời đi nửa bước."
Úc Hòe vẫn không thay đổi, giọng điệu cũng không mang chút độ ấm nào: "Tôi không hứng thú với vốn quan tài của ông. Không bằng như vầy, mấy người trong tòa nhà lớn này đều là người thân của ông cả, tôi gọi toàn bộ lên đây, gϊếŧ chết từng người từng người trước mặt ông, ông muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu."
Tiếng đàn dương cầm im bặt____
Để lại một giai điệu nghỉ mượt mà xinh đẹp.
"Vớ vẩn!" Đại trưởng lão vỗ bàn một cái, bộ ấm trà vỡ vụn, nước trà thơm tràn ra khắp bàn. Khóe mắt ông ta co rút, cuối cùng không thể duy trì thể diện của một trưởng lão trong gia tộc lớn nữa, "Bọn nó vô tội....!"
"Năm đó ông tham gia tàn sát, có từng nghĩ đến ma tộc đều vô tội không," Úc Hòe khó hiểu hỏi, "Ông dựa vào đâu yêu cầu tôi buông tha người nhà của ông?"
Vẻ mặt đại trưởng lão không ngừng biến hóa, qua một lúc lâu sau, ông ta gần như mất hết đi sức lực chống đối, suy sụp chôn mặt xuống.
"...Đều đã qua rồi. Căn bản cậu không thể biết việc đó liên quan đến bao nhiêu người, Huyễn Yêu chỉ là một nhà trong số đó, cậu có thể gϊếŧ tôi, chẳng lẽ còn có thể gϊếŧ tất cả những yêu quái tham gia vào? Mẹ cậu không chắc sẽ muốn thấy cậu biến thành dáng vẻ này, cậu bây giờ có năng lực, có địa vị, có thể có một cuộc sống tốt hơn, cậu vì cái gì không thể bỏ xuống?!" Nói đến đoạn sau, ông ta bất giác ngẩng đầu, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ.
"Yên tâm, một người cũng không để sót." Úc Hòe không có vấn đề gì, "Rất công bằng phải không."
Đại trưởng lão không thể hiểu nổi nhìn anh, cuối cùng phát hiện anh khác với mình.
Anh không cần khuôn khổ phép tắc, chỉ cần có thể báo thù tất sẽ không từ thủ đoạn. Cố chấp đáng sợ như vậy khiến kẻ khác sinh ra cảm giác khó chịu từ tận đáy lòng. Bọn họ đúng thật đã sai, lúc trước không nên để lại cơ hội cho anh kéo dài hơi tàn; khi ấy mọi người đều cảm thấy anh là tiểu quỷ vừa trưởng thành, dù cho có là con trai của Tuyên Đàn, đã tiến vào Mai Cốt Tràng nào còn khả năng lần nữa được thấy ánh mặt trời....
Đối diện với đại trưởng lão đang suy sụp trước mặt, Úc Hòe nói như ban thưởng: "Tôi có thể cho ông một cơ hội, ông vẫn phải đền mạng, nhưng tôi không tự tay gϊếŧ ông, cũng không động đến người nhà của ông."
Cho dù biết điều kiện của anh đều phải trả giá đắt, đại trưởng lão vẫn không khỏi sinh ra một tia hi vọng. Ông ta khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
"Nói tất cả chân tướng mà ông biết cho tôi, ngoại trừ cái này, còn có một việc...." Anh nói nhỏ vài câu.
Đại trưởng lão không thể tin mình vừa nghe thấy cái gì, nét mặt kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng biến thành hết cách mà căm hận.
Ông ta hồn bay phách lạc nói: "Cậu điên rồi..."
Từ Dĩ Niên ngủ cả ngày.
Di chứng sau sử dụng dị năng quá độ không chỉ khiến cậu đau nhức toàn thân, còn hao hết thể lực của cậu, ngay cả tính cảnh giác cũng giảm xuống không ít, trong lúc ngủ say nhận ra có người đến gần cậu mới lười biếng mở mắt.
Cậu vẫn rất mỏi mệt, dòng suy nghĩ cũng không linh hoạt được. Trước mắt xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, ý thức được người nọ đang nhìn mình chăm chú, Từ Dĩ Niên giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Úc Hòe im lặng nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt anh như có thực chất, từng tấc từng tấc, men theo cần cổ mềm mại đến hai má trắng nõn, trong mắt vô thức toát ra khát vọng và tham lam.
Từ Dĩ Niên bị ánh mắt anh đâm xuyên vào, theo bản năng hỏi: "Nhìn tôi làm gì."
Úc Hòe không nói chuyện.
Anh thoáng cúi người, tầm mắt cũng hạ thấp xuống. Từ Dĩ Niên bị anh làm cho không thoải mái, tưởng là hành vi tu hú chiếm tổ chim khách của mình cuối cùng đã khiến cho chủ nhà bất mãn: "Đừng nhìn nữa, tôi cút ngay đây. Thật sự không phải tôi cố ý không đi đâu, đáng lẽ anh nên đánh thức tôi sớm một chút...."
Cậu vừa nói vừa xốc chăn lên, Úc Hòe thu hành động của cậu vào đáy mắt, sắc mặt càng lúc càng tối.
Nghe xong những chuyện đại trưởng lão kể lại, anh dường như nhớ về ngày tràn ngập mùi máu tươi đó, cũng bắt đầu từ khi ấy, cuộc đời của anh chẳng khác nào rơi vào vực sâu, vô số người đứng bên trên quăng từng tảng đá xuống, thời điểm anh rốt cuộc không chống đỡ được nữa mà ngã quỵ, bọn quái vật dưới vực sâu vỗ tay tàn độc cười chúc mừng.
Với anh mà nói, tảng đá lớn nhất đó là chính tay Từ Dĩ Niên bỏ lại.
Trong khi anh đau khổ giãy giụa giữa núi thây biển máu, hôn ước luôn phủ trước ngực khẽ động, Úc Hòe hơi trễ mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Thần kinh cả người anh gần như đứt đoạn, theo lý mà nói đáng ra anh đã mất đi năng lực nhận biết, nhưng cảm giác khế ước từng chút tách ra rõ ràng đến đáng sợ.
Sau khi biến cố phát sinh, Từ Dĩ Niên thông qua hôn ước gọn gàng thẳng thắn nói chia tay, anh chưa hết hi vọng, muốn liên hệ với cậu lần nữa, Từ Dĩ Niên lại dứt khoát xóa bỏ hôn ước, không chút do dự cắt đứt mối liên hệ cuối cùng của bọn họ.
Ký ức bị vứt bỏ rõ mồn một trước mắt, cố tình người anh muốn bắt lấy nhất bây giờ lại đang ở nơi anh chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào.
Nếu Từ Dĩ Niên không muốn hôn ước, vậy đổi cái khác đi.
Yêu tộc có rất nhiều loại khế ước, trong đó loại dẫn máu chính là khế ước cấm kỵ. Sau khi thực hiện khế ước, phía chịu ước cứ cách một đoạn thời gian cần phải lấy máu của bên giao ước, nếu không sẽ gặp tình trạng tinh thần thất thường, toàn thân đau đớn giống như sinh bệnh.
Chỉ cần hạ khế ước này, mạng Từ Dĩ Niên sẽ nằm trong tay anh, cho đến lúc chết cũng không thể rời đi.
Úc Hòe im hơi lặng tiếng nắm chặt cạnh giường, mu bàn tay nổi gân xanh. Một linh thể người đầy chú văn lặng yên xuất hiện ở nơi Từ Dĩ Niên không thể nhìn thấy, linh thể lớn bằng bàn tay mở to mắt, đôi đồng tử ngưng tụ những đường hoa văn đỏ tươi quái lạ.
Trên mu bàn tay yêu tộc cũng đồng thời hiện ra hoa văn đỏ giống y như đúc, ngón tay đặt bên giường khẽ di chuyển____
Từ Dĩ Niên không hiểu sao cảm thấy áp suất không khí xung quanh càng lúc càng thấp, theo bản năng dừng động tác lại.
"Quên đi," Nam sinh bỗng nhiên dựa về sau, "Không cút nữa."
Cậu đặt chân lên tấm chăn mềm mại, quay đầu sang nhìn yêu tộc bên cạnh. Trạng thái Úc Hòe hơi khác thường. Cậu đang định mở miệng nói chuyện, bụng lại không đúng lúc vang lên một tiếng.
Hai người cùng giật mình.
"Tôi...." Tai Từ Dĩ Niên nóng lên, luống cuống nói, "Cảng Tự Do có thể gọi thức ăn ngoài không?"
Cậu ngủ mê mệt cả một ngày, vết thương cũng gần như đã lành hẳn. Bụng rỗng lại phát ra tiếng rêи ɾỉ, Từ Dĩ Niên muốn độn thổ cho xong: "....Chắc là tôi phải đi ăn rồi."
Cậu vừa muốn bước xuống giường, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tối hôm qua đánh nhau không chú ý, điện thoại cậu còn để ở đấu trường Tượng Sơn, trên người cũng không có tiền mặt. Từ Dĩ Niên điên cuồng cào tường trong lòng: "Chuyện đó, có thể cho tôi mượn tiền được không?"
Cậu nói xong đối diện với ánh mắt không rõ cảm xúc của Úc Hòe, chỉ cảm thấy tình huống xấu hổ hết sức.
Yêu tộc vẫn không đáp lời nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngốc muốn chết."
Theo tiếng châm chọc không nặng không nhẹ này, linh thể ẩn trong góc phòng nhắm lại đôi mắt hoa văn đáng sợ, chậm rãi biến mất trong không trung.
Úc Hòe đưa điện thoại qua, Từ Dĩ Niên duỗi tay nhận lấy, phát hiện điện thoại đã thông.
"Muốn ăn gì tự mình nói đi."
Từ Dĩ Niên hơi do dự, còn không biết xấu hổ là gì, thử hỏi lại một câu: "Anh có ăn không?"
Ánh mắt nam sinh nhìn sang mềm mại sạch sẽ, từ đầu đến cuối đều không có chút cảm xúc tiêu cực nào.
Úc Hòe nhìn cậu, ý muốn xâm lược sắp tràn ra khỏi lồng ngực bất đắc dĩ bị thay đi mất, thoáng cái chẳng còn chút tức giận nào nữa.
Sơn Thủy Hoa Điểu 👇
Các họa sĩ thời xưa thường thích vẽ tranh mèo và bướm, bắt đầu từ thời nhà Tùy Đường và phát triển mạnh ở thời nhà Tống 👇
Máy quay đĩa than như vầy nè 👇