Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 11: Cấu Xé




Chương 11: Cấu Xé

Beta: Hana

"Anh muốn bảo vệ cậu, cũng muốn phá hủy cậu"



Nhiệt độ nóng bừng trên mặt thật lâu cũng không tản đi, Từ Dĩ Niên sợ bị nhìn ra khác thường, chỉ có thể cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Hai người cần gì?"

"Cậu thì sao?" Nguyên Mộ hỏi Úc Hòe, nhận được đáp án từ chối, phó hiệu trưởng mới tự mình nói tên một loại rượu.

Từ Dĩ Niên như được đại xá, bỏ lại một câu chờ chút rồi chạy biến đi đến chỗ quầy bar. Thấy cậu vội vàng rời đi, Nguyên Mộ đùa: "Ngày thường thích tìm chuyện làm, hôm nay không nhịn được cũng phải trêu một tí."

"Ngài vẫn giống như trước đây, không có việc gì lại thích đi trêu người khác." Úc Hòe nhìn mấy nam phục vụ mặc đồ nữ xung quanh, vẻ mặt ai nấy cùng viết nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Sẽ lưu lại bóng ma tâm lý cho học sinh đấy."

Nguyên Mộ hứng thú: "Cậu cũng có bóng ma hả?"

"Không có." Úc Hòe nói xong, cứ như kẻ lương thiện hiểu ý người, "Tưởng tượng đến mỗi lần ngài đi hãm hại ai đó, có thể là do tới tuổi này rồi còn độc thân...."

"...."

Anh gật gật đầu với Nguyên Mộ: "Có vài đam mê nhỏ cũng là bình thường."

"Đừng nói bậy." Nguyên Mộ mỉm cười, "Thầy đây dạo này đang bận hẹn hò gả chồng đó."

"Trăm năm mới có một lần, xin chúc mừng."

"....."

Nguyên Mộ không nói nên lời, tầm mắt Úc Hòe dừng lại. Nguyên Mộ theo hướng anh nhìn chăm chú nhìn sang, Từ Dĩ Niên đang đứng ở quầy bar chờ pha rượu, có một thanh niên trẻ đi thẳng đến bên người cậu.

Cạch, cạch, cạch cạch.

Từ Dĩ Niên lúc có lúc không gõ lên mặt bàn, người đang chờ rất nhiều, loại rượu Nguyên Mộ gọi lại khá phiền phức, cậu chờ lâu chán muốn chết. Chú ý tới có người đi đến bên cạnh, tầm mắt thường ngó lại đây, Từ Dĩ Niên cảm thấy kỳ quái xoay người lại liếc mắt nhìn người này một cái.

Hơi quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi.

Theo thời đại phát triển, các thế gia trừ yêu lâu đời cũng bắt đầu đặt chân vào các ngành sản xuất khác, giao thiệp cùng các gia tộc lớn ở xã hội con người. Bởi vì nguyên nhân gia đình, cậu từng ra vào vài nơi cùng với ba mẹ Từ, nhớ mang máng khuôn mặt thiếu gia trẻ trước mặt này.

Hình như họ Hàn, hay là họ Trần nhở?

"Rượu của cậu xong rồi." Bartender ra hiệu cho cậu.

Từ Dĩ Niên bưng ly rượu màu sắc rực rỡ kia lên chuẩn bị rời đi, Hàn Chinh vội vàng gọi: "Cái đó, cái đó....Đợi một chút!"

Từ Dĩ Niên không biết Hàn Chinh đang gọi mình. Thấy cậu cũng không quay đầu lại, dưới tình thế cấp bách, Hàn Chinh duỗi tay kéo lấy cánh tay cậu.

Từ Dĩ Niên không chú ý, bị kéo như vậy, rượu từ trong ly lập tức đổ hết ra ngoài, thậm chí còn văng lên cả quần áo. Hàn Chinh vội vàng xé giấy ăn bên cạnh ra muốn lau giúp Từ Dĩ Niên.

Từ Dĩ Niên hơi bực mình gạt cánh tay Hàn Chinh đi, ánh mắt không thân thiện nhìn hắn.

Hàn Chinh bị cậu trừng mắt liếc một cái, mới khó khăn lấy lại tinh thần.

Nhà họ Hàn cố ý đầu tư vào học viện Phong Kiều, vừa vặn Hàn Chinh lớn bằng này rồi vẫn chưa từng tiếp xúc với mấy sức mạnh kì lạ này bao giờ, cho nên gọi thêm mấy anh em đến đây nhìn xem cảnh đời, không nghĩ tới đi tham quan học viện trừ yêu còn bị bắn trúng tim. Bạn bè thấy hắn cứ nhìn chăm chú người ta mãi, quyết đoán giật dây: Cậu có tiền còn cô ấy có dị năng, duyên trời tác hợp cường cường thành đôi! Hàn thiếu gia, xông lên!

"Thật xin lỗi tiểu tỷ tỷ, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn xin cách liên hệ với cậu thôi." Thấy vẻ mặt người đối diện càng lúc càng khó coi, Hàn Chinh cho là hành vi của mình mạo phạm người ta, "Tôi nhìn cậu lâu rồi, cậu là hình mẫu tôi thích, thật ngại quá, tôi...."

"Trần Chinh," Giọng Từ Dĩ Niên lạnh như băng, "Cậu là muốn chết phải không?"

"Hả? Tôi không phải họ Trần...." Hàn Chinh nói một nửa đột nhiên im bặt.

Hắn nghe được thanh âm rất trong trẻo, nhưng mà rõ ràng là giọng của nam sinh.

Hàn Chinh đứng ngơ ngác tại chỗ, hơn nữa hắn theo lời nói của nam sinh kia cẩn thận quan sát kỹ, cuối cùng mới phát hiện đối tượng mình nhất kiến chung tình hình như cực kì giống với một người. Hàn Chinh run rẩy nói: "Từ, Từ Dĩ Niên....! Cậu, cậu tại sao....!?"

Trên tay Từ Dĩ Niên xẹt lên ánh điện màu xanh tím, đầu ngón tay phủ kín lôi điện trong phút chốc đâm thẳng đến trước mắt Hàn Chinh. Đồng tử hắn co lại, lập tức nhắm chặt mắt.

Mãi không chờ được cơn đau đớn, ngược lại còn nghe thấy một tiếng hừ cười rất nhỏ.

Hàn Chinh mở mắt ra, thấy Từ Dĩ Niên trở tay cầm lấy ly rượu mới vừa làm xong đặt trên quầy bar. Ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh, nước rượu sẫm màu càng tôn lên màu da trắng nõn đặc biệt của cậu.

Đến lúc cậu rời đi thật, Hàn Chinh đứng tại chỗ hơi hoảng hốt, đột nhiên gọi: "....Chờ chút! Từ Dĩ Niên! Nếu không cậu vẫn cho tôi một cái đi!"

Từ Dĩ Niên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, thấy Hàn Chinh thế mà chạy tới thật, lười dài dòng với người này, cậu trực tiếp đọc cách liên lạc của mình ra.

Có một đoạn nhạc đệm vừa rồi, lúc Từ Dĩ Niên trở lại cố ý tách khỏi đám người, tránh cho lại có ai đụng vào cậu khiến bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể. Chỗ Nguyên Mộ ngồi tương đối vắng vẻ, Từ Dĩ Niên hơi bước nhanh hơn. Một bàn tay từ sau thân cây phong bên đường duỗi ra____

Người nọ dùng sức không nhỏ, Từ Dĩ Niên bị kéo hơi loạng choạng, chưa kịp phản ứng đã bị đối phương túm chặt vào rừng phong. Trong một trận trời đất quay cuồng, đầu cậu tự dưng hiện lên một suy nghĩ: Chết tiệt, lại phải về lấy rượu lần nữa.

Cậu nâng mắt, đối diện với đôi mắt màu tím sẫm gần trong gang tấc.

"Được chào đón thật đó." Một câu không rõ ý tứ, lại đột nhiên khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Da đầu Từ Dĩ Niên tê rần, ngón tay bất giác cuộn lại.

Cây phong này giống như một bức tường nguy hiểm có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, ngoài bìa rừng người đến người đi, đâu đâu cũng có tiếng người rộn ràng nói chuyện. Úc Hòe nắm chặt cổ tay Từ Dĩ Niên, đè cả người cậu vào thân cây to lớn.

Như còn ngại không đủ, Úc Hòe hơi cúi đầu, khoảng cách càng lúc càng gần.

"Có phải ai hỏi cách liên hệ với cậu, cậu đều cho hết không?"

Từ Dĩ Niên cố gắng kiềm chế nhịp thở, tận lực làm cho mình giống như bình thường: "Là cậu ta tìm tôi muốn xin mà."

Cậu nói xong phát hiện mình thế mà còn giải thích, lại bổ sung thêm một câu: "Không đúng, cái này cũng phạm pháp hả?"

Sức lực Úc Hòe nắm lấy cậu chợt tăng lên, sắc mặt cũng trầm xuống. Hơi thở lạnh lẽo ép tới trói chặt cả người Từ Dĩ Niên, tiếng chuông cảnh báo tự vệ trong đầu bắt đầu điên cuồng rung động.

"Vậy tôi hỏi cậu cái khác, cậu có cho không?" Úc Hòe dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, chiếm lấy toàn bộ quyền chủ động.

Lời này nếu đặt ở 5 năm trước, Từ Dĩ Niên còn có thể nghĩ không chừng là Úc Hòe đang tán tỉnh cậu, mà hiện tại cậu hoàn toàn không kéo lên nổi chút tâm tư kiều diễm nào.

Còn có thể muốn cái gì? Đương nhiên là muốn mạng.

Nhớ tới mình từng ở hội đấu giá son sắt hứa hẹn, trong lòng Từ Dĩ Niên chợt lạnh, thầm nói cuối cùng vẫn phải đến. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngoan ngoãn đứng im cho ai đánh bao giờ, thật sự không thả lỏng cơ thể được, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Ngón tay Úc Hòe cọ lên đỉnh đầu cậu. Trong đầu Từ Dĩ Niên xẹt qua vài hình ảnh não mình bắn tung tóe ra, cậu nuốt nước miếng. Mạnh mẽ an ủi mình kỹ thuật nổ đầu của Úc Hòe chắc là tốt lắm, chỉ đau một chút thôi....

Bên tóc truyền đến chút đau đớn, Từ Dĩ Niên cắn răng. Có cái gì đó bị Úc Hòe kéo xuống.

Hai ba giây sau, Từ Dĩ Niên mới ý thức được hình như mình không bị thương.

Cậu nhịn không được mở to mắt, nhìn vào bộ tóc giả với cái băng đô Úc Hòe đang cầm. Trong nhất thời mờ mịt và may mắn sống sót sau tai nạn cuốn hết đi lý trí của Từ Dĩ Niên, cậu cảm thấy mình giống như chuột dưới móng vuốt mèo, đến nỗi mở miệng nói chuyện giọng điệu cũng hơi buồn bực: "....Anh muốn đánh thì đánh đi, lấy cái thứ lòe loẹt này xuống làm cái gì?"

Nét mặt Úc Hòe khựng lại, đối diện với tầm mắt của Từ Dĩ Niên. Đáy mắt cậu toát ra vài tia oan ức vụn vặt, có lẽ ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.

Anh bỗng nhiên cười cười, ánh mắt dừng ở lông mi khẽ run của Từ Dĩ Niên, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm cậu ra. Trong nháy mắt đó Từ Dĩ Niên gần như nghĩ Úc Hòe đồng ý buông tha cậu, nhưng rất nhanh, cậu nghe được một tiếng ác liệt hỏi lại: "Cậu đoán tôi muốn làm gì cậu?"

Đầu ngón tay lạnh lẽo dán vào da, vòng chân theo bộ trang phục bị kéo khẽ xuống.

Cả người Từ Dĩ Niên cứng ngắc, máu toàn thân chảy ngược, như là con rối tùy ý theo động tác đối phương. Mãi đến khi ngoài bìa rừng truyền đến tiếng nói nói cười cười, tiếng bước chân hỗn loạn đi gần tới đây.

Cậu lập tức như vừa tỉnh mộng, hai tay theo bản năng bùng lên lôi điện đẩy người trước mặt ra. Úc Hòe thuận thế lui về sau vài bước, không kịp nghĩ nhiều, Từ Dĩ Niên quay đầu chạy một mạch ra ngoài rừng phong.

Rầm!

Cậu bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào kết giới trong suốt, lúc quay đầu lại, vẻ mặt hoảng hốt rơi hoàn toàn vào trong mắt một người khác.

Úc Hòe chậm rãi hỏi: "Còn muốn chạy nữa à?"

Tim đập mạnh như chưa từng có, Từ Dĩ Niên hít sâu một hơi: "Anh đánh tôi cũng được, gϊếŧ tôi cũng được, mà đừng có chơi bẩn như vậy."

"Thì ra cậu còn có tâm tư này?" Úc Hòe cười như không cười nói, "Nghĩ đẹp quá rồi."

Từ Dĩ Niên không ngờ tới tình cảnh này cậu còn có thể bị cắn ngược lại, nhất thời cảm xúc bùng lên, tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen.

Không đúng.

Hình như trước mắt cậu đen thật.

Có thứ gì đó trùm lên đầu cậu, Từ Dĩ Niên vươn tay, kéo chúng nó từ trên đầu xuống. Cậu trầm mặc nhìn cái áo T-shirt ngắn tay màu đen và cái quần dài cùng màu, thật sự không hiểu nổi đây là nước cờ gì.

"Thay quần áo lại đi, có kết giới, người bên ngoài không nhìn thấy cậu." Úc Hòe nói xong, lướt qua cậu đi ra ngoài.

Từ Dĩ Niên đứng im tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt ôm quần áo mới.

Vậy nên Úc Hòe là muốn bảo cậu....Thay quần áo?

Cậu nghĩ nửa ngày cảm thấy làm sao cũng không tưởng tượng nổi, chỉ có thể kết luận là mình mặc bộ đồ này thật sự rất xấu.

Còn xấu đến mức chướng mắt luôn.

-

Lá phong chằng chịt đan xen vào nhau như tầng mây lúc mặt trời lặn, ánh trăng cùng ngọn đèn, tôn lên bốn phía mông lung tựa mộng ảo.

Kết giới ngăn cách đi thanh âm và hơi thở của một người khác. Úc Hòe dựa vào cây phong, cảm nhận niềm vui sướng đã lâu chưa gặp.

Khi anh đặt Từ Dĩ Niên giam vào trong kết giới, khoảng cách giữa hai người lúc đó dường như thân mật khắng khít chẳng thể tách rời, anh đúng thật có chút tâm tư không thuần khiết.

Anh muốn bảo vệ cậu, không muốn để cậu chịu chút thương tổn nào.

Lại muốn vấy bẩn cậu, phá hủy cậu, khiến cho cậu cũng phải nếm thử nỗi thống khổ bị người yêu thương vứt bỏ.

Hai thứ tình cảm cực đoan cấu xé lẫn nhau, mãi cho đến lúc gặp lại, mới có một chốc yên bình.

Du͙ƈ vọиɠ phá hủy âm u không thể thấy ánh sáng đó nổi dậy, lại tạm thời ngủ đông, ngoan ngoãn cuộn mình vào góc.