Túc Tức trông thấy Dương Tập trong phòng chờ.
Đối phương mặc vest và giày da, vẻ mặt ổn trọng, thay đổi trở nên trẻ trung khác với vẻ thô kệch năm nào, giờ đã là một doanh nhân trẻ có sự nghiệp thành công.
Cậu ta đứng dậy khỏi ghế, sải bước tới ôm Túc Tức, sau đó lại kề vai sát cánh như như trước kia, gọi cậu với giọng điệu quen thuộc:
"Cậu chủ, đã lâu không gặp."
Như thể lời tạm biệt không báo trước của Túc Tức hai năm trước và hai năm không liên lạc đã biến mất chỉ trong vài câu nói của đối phương.
Lần này, Túc Tức không từ chối hành động khoác vai của Dương Tập.
Cậu cởi mũ lưỡi trai đặt lên bàn, trịnh trọng xin lỗi Dương Tập.
Dương Tập có vẻ hơi ngượng ngùng, vẫy tay với cậu như thể chuyện vặt vãnh không đáng nói.
Túc Tức im lặng một lúc, không biết nên phản ứng như thế nào.
Khi nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Dương Tập, cuối cùng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ánh mắt rạng rỡ nhếch môi cười.
Nếu Chung Tình chỉ mới gặp cậu hai năm trước đứng ở đây, có lẽ sẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trong hai năm qua, hắn chưa từng nhìn thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng của Túc Tức.
Dương Tập nhướng mày cười với cậu:
"Cậu chủ, cậu có thấy email lớp trưởng gửi cho cậu không?"
"Tôi nhìn thấy rồi."
Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh trở lại:
"Là cậu nhờ cậu ấy gửi cho tôi." Cậu dừng lại nói thêm:
"Cậu vẫn nên gọi tên của tôi đi."
Dương Tập vẫn tươi cười:
"Đã gọi bốn năm rồi, không thể thay đổi được." Nói xong, cậu ta đưa tay sờ chóp mũi:
"Lúc tôi nhờ lớp trưởng gửi email cho cậu, tôi thực sự sợ cậu sẽ không đi.
Không nghĩ là cậu vẫn tới."
Còn chưa dứt lời, có tiếng cửa phòng chờ bị đẩy ra.
Dương Tập theo âm thanh mà liếc mắt nhìn, khi thấy người đi vào là Thẩm Tùy, cậu ta tự nhiên thu hồi ánh mắt:
"Địa điểm họp lớp được sắp xếp ở một nhà hàng gần trường học..."
Cửa phòng chờ lại được mở từ ngoài vào trong.
Dương Tập vừa nhìn về phía cửa, vừa nói tiếp:
"Cậu thế nào..."
Khi nhìn thấy người đi vào, ánh mắt cậu ta dừng lại, lắp bắp nói:
"Làm sao, làm sao cậu lại xuất hiện ở đây?" Câu cuối cùng trong vô ý thức đã chuyển từ câu hỏi thành câu trần thuật.
Người bước vào là Thẩm Thanh Y.
Những gì tiếp theo có thể nói là đầy kịch tính.
Dương Tập lấy lại giọng điệu quen thuộc khi nói chuyện với Túc Tức, Thẩm Thanh Y cũng không có biểu hiện gì khác lạ, hai người chỉ gật đầu như những cựu sinh viên bình thường đã nhiều năm không gặp.
Túc Tức thở dài, đứng dậy lẳng lặng đi về phía cửa.
Vừa bước tới cửa, lại bị Dương Tập ngăn lại.
Cậu quay đầu dò hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Dương Tập đang dán chặt vào chiếc mũ bóng chày trên tay mình.
Túc Tức lập tức hiểu ra, lặng lẽ lắc đầu với Dương Tập.
Mặc dù Dương Tập không nói gì, nhưng cảm xúc trong mắt cậu ta hơi giãn ra.
Túc Tức bất giác bật cười, mơ hồ có cảm giác như gặp lại Dương Tập của hai năm trước.
Buổi gặp mặt giao lưu cựu sinh viên thực sự kết thúc trước bữa trưa.
Dương Tập đưa Túc Tức và Thẩm Thanh Y đến nhà hàng nơi họ dùng bữa.
Nhà hàng này là nơi duy nhất có lượng tiêu thụ cao gần trường học.
Khi các cựu sinh viên đã trở lại trường trong những năm qua tổ chức họp lớp, tất cả đều đặt địa điểm tại nhà hàng này.
Vì vậy, khi ba người tới nơi, Túc Tức đã nhìn thấy Thẩm Tùy về sớm trong buổi gặp mặt giao lưu cựu sinh viên ở sảnh tầng một.
Túc Tức lập tức phản ứng lại, địa điểm tổ chức hội ngộ trong lớp của Thẩm Tùy có lẽ cũng đã được đặt ở đây.
Cậu do dự một chút, bước chân vẫn hơi dừng lại, Túc Tức nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nhiếp Tĩnh Trạch đâu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thu lại ánh mắt, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Trong lớp đại học của Túc Tức, không có nhiều người có gia đình giàu có hoặc cha mẹ làm quan chức.
Vì vậy, khi họ bất ngờ nhìn thấy Túc Tức lặng lẽ bỏ học trước khi tốt nghiệp xuất hiện ở bữa tiệc, mọi người chỉ ngạc nhiên và xấu hổ.
Ngoài ra, không có biểu hiện cảm xúc nào khác.
Chỉ đến khi nghe tin Thẩm Thanh Y đi cùng cậu, trên mặt các bạn nam rốt cuộc lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Khi mọi người đã đến, người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn.
Dương Tập ngồi xuống bên cạnh cửa, Túc Tức ngồi bên cạnh, Thẩm Thanh Y lại ngồi bên cạnh Túc Tức.
Ăn trưa được một nửa, có người gõ cửa.
Gõ cửa xong, không đợi người trong phòng riêng trả lời, hắn liền đẩy cửa nhìn vào.
Dương Tập quay đầu nhìn về phía cửa, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đứng ở ngoài.
Một tay người đàn ông cầm nắm cửa, ánh mắt không nhanh không chậm đảo quanh phòng riêng, sắc mặt không chút thay đổi nói:
"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Vừa nói xong, người đó cũng không quay đầu lại rời đi mà cúi đầu nhìn bóng lưng người bên cạnh Dương Tập.
Tình cờ Túc Tức cùng lúc quay mặt lại nói chuyện với Thẩm Thanh Y, không để tâm đến động tĩnh phía sau, cũng không để ý đến giọng điệu khi có người ngoài cửa lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, cậu không hề ngoảnh lại.
Người đàn ông đứng ở cửa cau mày.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Dương Tập do dự một giây.
Cậu ta có quan hệ tốt với Túc Tức, thế nên cậu ta đương nhiên biết Túc Tức suốt ngày theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch như thế nào trong những năm đó.
Cho dù không gặp nhau hai năm, cậu vẫn nhận ra Nhiếp Tĩnh Trạch ngay lập tức.
Lúc này đây, mặc dù không biết Túc Tức và đối phương đang xảy ra chuyện gì, Dương Tập suy nghĩ một chút, cậu ta có ý nghĩ thà rằng mình đoán sai còn hơn bỏ sót, quay đầu gọi Túc Tức:
"Có người đang tìm cậu."
Khi Túc Tức nghe thấy, trong lòng cậu nghĩ đến Thẩm Tùy.
Cậu đứng dậy đi về phía cửa, thờ ơ hỏi:
"Thẩm thiếu gia, còn có chuyện gì nữa không?"
Sau khi hỏi xong, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ người đứng ở cửa chính là Nhiếp Tĩnh Trạch.
Túc Tức ngẩn người nhìn người trước mặt.
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch nhàn nhạt, hắn lặp lại lời vừa nói với Dương Tập:
"Tôi chỉ là vào nhầm phòng riêng."
Túc Tức gật đầu tỏ ý đã hiểu, muốn xoay người đi trở về.
Nhiếp Tĩnh Trạch vươn tay nắm lấy cổ tay cậu kéo ra khỏi cửa, đóng cửa sau lưng lại, nói rõ ràng thêm:
"Tuy nhiên, tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây." Đôi mắt sắc lạnh và kiên định của hắn khóa chặt lấy khuôn mặt Túc Tức.
"Cậu không tuân theo những gì mình đã nói sao?"
Túc Tức kinh ngạc nhìn hắn:
"Tôi còn tưởng cậu sẽ không để tâm lời nói của tôi."
Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đơ ra, hắn lạnh lùng nhìn Túc Tức không nói lời nào.
Nhưng nhất thời, thừa nhận cũng không tốt, phủ nhận cũng không tốt.
Khi bầu không khí hơi ngưng trệ thì có người đến ứng cứu.
Nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người, người dẫn đầu đưa tay đặt lên vai Nhiếp Tĩnh Trạch trước:
"Tôi đến phòng riêng của lớp tìm cậu, mà cậu lại đến đây."
Nhiếp Tĩnh Trạch quay lại khi nghe thấy âm thanh, khuôn mặt của người vừa nói hiện ra trong tầm mắt của hai người họ.
Không biết vì nguyên nhân gì, Nhiếp Tĩnh Trạch vô thức chặn trước mặt Túc Tức, sau đó che tầm mắt của cậu, hắn cau mày:
"Các cậu đi trước đi, tôi sẽ qua ngay."
Người đàn ông không cam lòng từ bỏ, hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt rất ngắn vừa rồi, người đứng sau lưng Nhiếp Tĩnh Trạch mơ hồ rất quen thuộc.
Hắn bất ngờ bước lên một bước theo đường chéo, khuôn mặt quen thuộc của Túc Tức hiện lên trong mắt.
Ánh mắt Túc Tức nhìn về phía người đàn ông.
Đồng thời, Triệu Tiềm Thời cũng nhận ra cậu.
Vào đầu nửa cuối năm cuối, hắn rời đội bóng rổ của trường và được tuyển vào đội bóng rổ chuyên nghiệp.
Việc luyện tập ngày càng gia tăng và áp lực khiến hắn mệt mỏi khi phải giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân trong khuôn viên trường.
Cho nên đến bây giờ hắn cũng không biết việc Nhiếp Tĩnh Trạch và Túc Tức chia tay.
Sắc mặt hắn tự nhiên mà trêu chọc:
"Tôi nói sao lại không tìm thấy cậu, hóa ra là đến tìm bạn trai."
Túc Tức hơi sửng sốt.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không ngờ đến.
Một giây sau, ánh mắt hắn quét đến cựu đội trưởng đội bóng rổ của trường trước mặt, trong lòng nảy sinh sự thù địch, hắn không muốn lãng phí lời giải thích chuyện hắn và Túc Tức đã chia tay.