Chẳng Ngừng

Chương 32






Vào ngày kỷ niệm thành lập đại học Đế Đô, Túc Tức xin nghỉ một ngày.

Thẩm Thanh Y lái xe đến đón cậu, cô đội một chiếc mũ bóng chày màu đen và thay một chiếc xe màu trắng kín đáo.

Túc Tức mở cửa ghế phụ, trên ghế ngồi có một chiếc mũ lưỡi trai khác cùng kiểu dáng.

Cúi người nhặt chiếc mũ lưỡi trai lên, cậu nghe thấy Thẩm Thanh Y quay mặt lại nói:
"Mũ này là của cậu.

Tôi theo cậu đến buổi họp mặt cựu học sinh của lớp, nhưng hai chúng ta không nắm tay nhau."
"Nếu Dương Tập nhìn thấy sẽ không đoán được tôi đến vì ai đâu.

Cậu ấy độc thân thì không sao, nhưng mà nếu cậu ấy không độc thân thì tôi sẽ xấu hổ chết mất."
Cô ngẩng đầu cười thẹn thùng với Túc Tức, trong giọng nói đều là bất đắc dĩ:
"Ngoài cái mũ bóng chày đôi này ra tôi chẳng còn nghĩ ra nổi thứ gì tốt hơn được nữa."
Túc Tức im lặng ngồi xuống, đặt mũ lên đùi, suy nghĩ một chốc rồi nói:
"Nếu là cậu ta thì nhất định không đoán ra được đâu."

Thẩm Thanh Y gật đầu thở dài:
"Đúng vậy, là do tôi quá căng thẳng."
Túc Tức đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, hạ nhẹ vành rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Thanh Y đến tham gia các hoạt động kỷ niệm của trường mà trên người còn treo một đống công việc.

Tại buổi gặp mặt giao lưu cựu sinh viên do trường tổ chức trong khán phòng, Thẩm Thanh Y là một trong những cựu sinh viên xuất sắc được mời phát biểu.

Cô nàng không đeo khẩu trang hay kính râm mà chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai giống hệt Túc Tức, cả hai cùng sánh bước trong khuôn viên đông đúc gây xôn xao dư luận.

Nhà trường ngay sau đó biết tin thì vội cử nhân viên an ninh và giáo viên phụ trách lễ tân đến chào hỏi.

Đứng bên cạnh Thẩm Thanh Y, Túc Tức nhận ra thầy giáo này là giáo viên của văn phòng học sinh, người đã đích thân đến thuyết phục cậu nghỉ học khi nhà họ Túc xảy ra chuyện.

Vào sáu năm trước, sau khi nhìn thấy kết quả thi vào đại học kém cỏi của cậu, chính ông ta là người đã đích thân đưa cậu vào trường, còn nhiệt tình phổ cập về việc tuyển sinh.

Thầy giáo này đang bận chào nữ diễn viên nổi tiếng trước mặt, còn đối với Túc Tức đứng bên cạnh nữ diễn viên này thì không hề liếc mắt lấy một cái.

Thẩm Thanh Y quay đầu lại hỏi Túc Tức:
"Cậu định đi khán phòng hay là ở một mình trong khu triển lãm hoạt động trong khuôn viên trường?"
Túc Tức khẽ cười:
"Tôi đi dạo một mình.

Khi nào cậu xong việc thì gọi điện cho tôi."
Thẩm Thanh Y gật gật đầu đi theo giáo viên phụ trách.

Vừa mới quay người đi được hai bước thì lại do dự dừng lại rồi quay đầu lại gọi cậu:
"Hay là...!Cậu đi cùng tôi đi." Trên mặt cô hiện lên một tia đáng thương và cả ý tứ sâu xa:
"Tôi sợ lúc nhìn thấy cậu ấy ở đó, tôi...!tôi có hơi lo lắng."
Túc Tức từ từ chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của cô từ hai năm trước.

Vừa nhấc chân đi về phía Thẩm Thanh Y trong lòng cậu vừa mơ hồ nghĩ, tình yêu quả thực là một thứ vô cùng thần kỳ.

Ngay trước ngày này, cậu gần như nghĩ rằng sau khi trải qua những điều thứ tốt lẫn xấu xa trong làng giải trí thì Thẩm Thanh Y đã hoàn toàn từ bỏ con người trong sạch và thuần khiết của hai năm trước rồi.

Chỉ là loại mùi vị này, không liên quan gì đến cậu.


Trước khi bắt đầu buổi gặp mặt giao lưu cựu sinh viên, giáo viên phụ trách dẫn họ vào phòng nghỉ phía sau khán phòng.

Thẩm Thanh Y đi vào phòng vệ sinh để trang điểm giữa chừng trong khi Túc Tức thì đến phòng chờ đợi cô.

Cậu tìm tấm biển hướng dẫn đi đến phòng chờ ngoài cửa, vừa đẩy cửa thì bên trong có người từ cửa bước ra, cậu nghe thấy đối phương phàn nàn qua điện thoại:
"...!Cậu không tới, họp giao lưu cựu sinh viên tạm thời lại rơi trúng đầu tôi." Suýt chút nữa cậu và đối phương đã đụng phải nhau.
Thẩm Tùy bỏ điện thoại trên tai xuống:
"Đi không nhìn đường à." Vừa nói anh ta vừa lơ đễnh nhìn vào mặt Túc Tức.

Khi nhìn rõ mặt cậu, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Yo, trùng hợp ghê nha."
Túc Tức bắt gặp ánh mắt của anh ta, vẻ mặt bình thản tỏ ý xin lỗi.

Thẩm Tùy nhướng mày:
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Túc Tức không có ý định trả lời anh ta, chỉ thu hồi ánh mắt rồi nói:
"Xin cậu Thẩm nhường đường một chút."
Thẩm Tùy đứng nghiêng người, liếc qua chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cậu bèn nhớ tới lời đàm tiếu lan truyền trong giới bạn bè, anh ta thờ ơ nói:
"Tôi còn tưởng rằng cậu không thích con gái, nhưng bây giờ tôi sai rồi.

Hoá ra cậu là người song tính nhỉ."
Túc Tức không hề nói tiếp mà đi qua người đối phương về phía cửa.

Thẩm Tùy không định làm khó xử cậu ở đây, thấy Túc Tức đã khuất sau cánh cửa, anh ta vừa đi về phía cuối hành lang vừa đưa điện thoại lên tai lần nữa:
"Vừa rồi nói đến đâu rồi, lần này coi như tôi giúp cậu một lần.

Người làm việc tạm thời này, ít nhất cậu phải mời tôi một bữa cơm mới đ..."
Nhiếp Tĩnh Trạch đột ngột ngắt lời anh ta:
"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
"Cái gì?" Thẩm Tùy không kịp phản ứng.

Nhiếp Tĩnh Trạch kiên nhẫn lặp lại:
"Vừa rồi cậu nói chuyện với ai?"
Lúc này Thẩm Tùy mới có phản ứng, anh ta nói:
"Người tôi vừa mới gặp cậu sẽ không muốn biết đâu."

Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng một giây, sau đó hỏi:
"Có phải Túc Tức không?"
"Là cậu ta." Thẩm Tùy sờ sờ cằm, khẽ hừ một tiếng:
"Tôi đang muốn nói cho cậu biết, hôm nay rất nhiều bạn học cũ của chúng ta đã nhìn thấy cậu ta ở trường, đi cùng Thẩm Thanh Y, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai dành cho cặp đôi.

Cậu nói xem, có phải sau khi cầu xin mà không được với cậu, cậu ta lập tức quay sang thích con gái không? Nhưng dù thế nào thì với ngoại hình hiện tại, cậu ta vẫn có khả năng đuổi kịp Thẩm Thanh Y, năng lực đúng là không hề nhỏ."
Tuy nhiên Nhiếp Tĩnh Trạch lại làm ngơ trước câu hỏi của anh ta, chỉ nặng nề phun ra mấy chữ:
"Cậu ấy không phải vậy."
Thẩm Tùy hơi sững sờ khi nghe được lời này:
"Không phải gì?"
Nhiếp Tĩnh Trạch gằn từng chữ một, giọng điệu lạnh lùng, giống như đang nói với Thẩm Tùy, Lại giống như đang nói với chính mình:
"Cậu ấy không thích phụ nữ."
Thẩm Tùy mơ hồ có thể nghe thấy một số cảm xúc vi diệu trong đó.
Nhưng anh ta còn chưa kịp suy nghĩ thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã bình thản nói:
"Khi nào thì cuộc họp giao lưu cựu sinh viên kết thúc?"
Thẩm Tùy sửng sốt một chút, suy nghĩ không tự chủ được anh ta thu hồi:
"Chắc là khoảng giữa trưa."
Nhiếp Tĩnh Trạch lại hỏi:
"Sau buổi họp giao lưu, các bạn trong lớp có cùng nhau đi ăn tối không?"
Thẩm Tùy nói có.

Nhiếp Tĩnh Trạch cụp mắt xuống, trầm ngâm nhìn vào hoa văn trên bàn.

Một lúc sau, hắn nhẹ nói:
"Để cho tôi một chỗ."
Thẩm Tùy lại nói được, sau khi cúp điện thoại lập tức thản nhiên đi trên hành lang trở về.

Mãi cho đến khi đi về đến cửa phòng chờ, anh ta mới nhớ lại chuyện đó kèm theo vẻ kinh ngạc và khó hiểu..