Chẳng Ngừng

Chương 2: Chương 2





Edit: Quả táo có sâu | Beta: Hồng Vy

Nhiếp Tĩnh Trạch bảo Chung Tình tiếp khách trước mặt mọi người, nghe quản đốc đứng bên cạnh cẩn thận giới thiệu các thiếu gia đang sôi nổi đến đỏ mắt.

Cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thuận tiện dịch chuyển sự chú ý của mọi người về phía Thẩm Tùy và những người khác.
Bên cạnh chàng trai có một dàn nhạc đang biểu diễn, ánh mắt của Thẩm Tùy không có dấu vết mà dừng lại ở trên mặt người phục vụ phía sau Nhiếp Tĩnh Trạch, trong lòng xuất hiện một cảm giác phức tạp.

Nhiếp Tĩnh Trạch luôn là một người mắt cao hơn đầu nhìn thế nào cũng không giống người có thể thích người như Chung Tình.

Chẳng lẽ ở nước ngoài ăn mặn hai năm, về nước rồi muốn chuyển sang ăn chay?
Chung Tình nhắm mắt đi phía sau Nhiếp Tĩnh Trạch, thu về ánh mắt mộ của đồng nghiệp, trong lòng một chút cũng không vui vẻ.


Bị đối phương túm cổ áo, như thể muốn bóp chết mình, nhìn thế nào cũng không giống như được đối phương tâm huyết dâng trào mà nhìn trúng mình.
Y mặt không cảm xúc mà nuốt nước bọt một cái, cúi đầu đứng trong phòng hội sở xa hoa rộng lớn.

Bàn tay rũ bên người không kiềm chế sờ lên cổ áo.

Nếu không nhầm thì lúc nãy người bị nắm cổ áo lúc nãy kia đã động đến cậu ấm nhà họ Nhiếp này.
Chưa đợi y sờ hết đường thêu dưới cổ áo thì Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi trên sofa bất ngờ nhìn qua, hắn mở miệng nói ra hai chữ.

Chung Tình bị ánh mắt đối phương nhìn đến run rẩy, có tật giật mình mà bỏ tay xuống, một lúc sau mới nhận ra hai chữ trong miệng người kia là lại đây.
Chung Tình căng da đầu nhấc chân đi qua đó.
Người đàn ông ngồi trên sofa dang rộng hai chân, nắm lấy cổ tay kéo hắn đến ngồi ở trên đùi mình, một cái tay khác cách lớp quần áo bóp chặt eo của y, đôi môi từ từ tiến gần lại tai y.
Trong mắt mọi người cảnh tượng này giống như một đôi tình nhân đang thân mật.

Chỉ có duy nhất đương sự là Chung Tình đang nghe đối phương hỏi một câu không đầu không đuôi, cảm thấy thật lạnh lẽo.
Nhiếp Tĩnh Trạch mở miệng hỏi một câu như không quan tâm, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng: "Cậu ta bảo cậu mặc như thế này?"
Chung Tình khó khăn trả lời: "Ai, ai cơ? Cậu ta nào?"
Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại ở sườn mặt y: "Người mua cậu".
Người Chung Tình hơi cứng lại, trong lòng sợ hãi nói: "Nhiếp, Nhiếp thiếu, tôi vẫn còn là..."
Giống như nghe thấy chuyện buồn cười, Nhiếp Tĩnh Trạch cong môi nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Thế nào? Túc Tức không nói cho cậu biết? Hay là cậu bị người khác đè mấy năm nên thứ đồ kia không biết dùng thế nào nữa?"
Chung Tình không thể nào giấu nổi sự khiếp sợ trên mặt, thậm chí giọng nói cũng không khống chế được mà to lên: "Túc, Túc Tức? Anh Nhiếp, anh biết cậu ấy?"
Trong phòng chợt yên lặng.

Chợt nhận thấy ánh mắt kì lạ của mọi người, Chung Tình không nhịn được co rúm người lại, tuy không biết tại sao mình lại dẫm phải bãi mìn này, cũng chỉ có thể thầm trách mình xui xẻo.
Người đầu tiên đánh tan sự yên tĩnh là Thẩm Tùy.
Cậu ta tùy tiện đứng dậy đi đến phía sau Chung Tình, đôi tay tự nhiên mà đặt lên vai Chung Tình, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc xen lẫn vui sướng: "Thật trùng hợp, cậu cũng quen Túc Tức của chúng tôi sao?"
Chung Tình sửng sốt, không dám mở miệng nói tiếp.
Từ khi còn nhỏ y đã tiến vào cái vòng này, ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc với những người liên quan đến Túc Tức.

Thẩm Tùy cũng không hỏi thêm, ngược lại dời ánh mắt sang Nhiếp Tĩnh Trạch: "Chỗ tôi có một tin tức tốt, nhưng bị vật nhỏ này làm gián đoạn thiếu chút nữa quên nói cho cậu biết."
Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy Chung Tình trên đùi xuống, lạnh nhạt hỏi: "Tin tốt gì?".
"Tin tốt về Túc Tức".

Thẩm Tùy nở nụ cười: "Cậu ở nước ngoài chắc là không biết, nhà họ Túc giờ đã suy sụp.

Hai năm trước cậu ta còn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ đến cả một con chó của nhà tôi cũng không bằng."
Chung Tình đứng bên cạnh khiếp sợ.


Nửa ngày sau mới mở miệng theo bản năng: "Anh Thẩm, Túc Tức có quan hệ thế nào với các anh vậy?".
"Quan hệ thế nào?" Thẩm Tùy cười hừ một tiếng: " Đương nhiên là quan hệ kẻ thù".

Tâm trạng hắn rất tốt nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch: "Đúng không?".
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch nặng nề, không nói câu nào.
Thẩm Tùy cho rằng hắn đồng ý, ngậm điếu thuốc trong miệng, lúc giơ tay lên châm thuốc, khoé mắt liếc đến khuôn mặt người đàn ông ngồi trên sofa, ấn bật lửa một cái sau đó khẽ hừ một tiếng: "Sao tôi lại cảm thấy cậu không vui cho lắm nhỉ?".
"Vui, sao tôi lại không vui được."
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy, đặt tay lên đầu vai Chung Tình: "Nếu đã là tin tốt, như vậy sao có thể không chúc mừng".

Sau đó ánh mắt lãnh đạm dừng trên khuôn mặt Chung Tình: "Người tôi mang tới, các cậu cứ tiếp tục."
– Hết chương 2 –.