Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 67: Đạp bay ra ngoài




Chàng ngốc này quá dính Vãn Phong.

Vương Hoa Như chờ vài ngày đều tìm không thấy cơ hội cùng Vãn Phong đơn độc nói chuyện.

Ngay cả Vãn Phong đi toilet, người ngốc này đều một tấc cũng không rời mà đi theo.

Vãn Phong càng là chiều cậu ta, lấy cái giấy chùi đít cũng không tránh khỏi cậu ta.

Vương Hoa Như xem ở trong mắt, giận ở trong lòng, trên mặt còn làm bộ bình tĩnh.

Ăn cơm xong rửa chén, ngay cả buổi tối tắm rửa đánh răng đều là đứng ở một bên, buổi tối ngủ liền cũng đừng nói nữa, Vãn Phong trực tiếp nằm ở bên cạnh ngủ cùng cậu ta.

Quả thực giống như là làm cho Vương Hoa Như xem, làm cho Vương Hoa Như tức giận dậm chân lại đi nhéo lỗ tai của chồng mình là Trình Đại Thụ.

“Ai ai ai đau đau nhẹ một chút” Trình Đại Thụ đau đến dậm chân.

Vương Hoa Như lúc này mới buông ra lỗ tai của ông, thở phì phò mà nói, “Không cần hỏi, cô con gái kia của nhà ông, điên rồi!”

Trình Đại Thụ cân nhắc một chút, hỏi, "Vãn Phong thật muốn cùng cậu ta ở bên nhau?”

“Cùng ăn cùng uống cùng.... Ngủ, ông nói đi?” Vương Hoa Như che mặt lại, “Ta đối không

Khởi ta mẹ, càng thực xin lỗi mẹ ngươi.

“Này quan các nàng chuyện gì a?” Trình Đại Thụ vẻ mặt mờ mịt.

Mặt Vương Hoa Như chôn ở trong lòng bàn tay gào khóc, “Cũng chưa kết hôn liền ở cùng nhau, cái sự việc này là làm sao a?

Trình Đại Thụ nhíu mày, “Không phải, cậu ngốc kia là cái dạng gì, cậu ta như thế nào kết hôn a?”

Vương Hoa Như từ trong lòng bàn tay ngẩng đầu, “Vậy ý tứ của ông là, thật đúng là cho bọn nó kết hôn?”

Trình Đại Thụ ngây ngốc,.... Không phải, lời này không phải bà nói trước sao?’

“Trình Đại Thụ ông điên rồi, ông cư nhiên còn nghĩ tới cho bọn nó kết hôn?!”

... Cho, này rõ ràng chính là... A đau đau đau nhẹ chút”

Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như hai người mỗi ngày đều ở nhà vì Vãn Phong cùng cậu ngốc kia thật sự phát sầu, nhưng mà ngược lại hai vị đương sự lại quá đến thập phần thảnh thơi.

Buổi sáng hai người lên núi bắn chim sẻ, Tiêu Cảnh Duệ tay như bị đông cứng, Vãn Phong liền nắm lấy tay anh, dùng miệng hà hơi cho tay anh ấm áp lên.

Tiêu Cảnh Duệ mỗi lần thấy nàng mãn nhãn nghiêm túc mà giúp anh làm ấm tay, trong lòng liền tưới qua một dòng nước ấm.

Trên đỉnh đầu nhánh cây có tuyết rơi xuống, rơi xuống dưới đỉnh đầu nàng, Tiêu Cảnh Duệ duỗi tay lau cho nàng, Vãn Phong cho rằng anh đang sờ đầu của mình, ngẩng đầu hướng cho anh một nụ cười ấm áp.

Tiêu Cảnh Duệ không thể nhịn xuống, câu lấy cằm nàng, đem nàng đè ở trên cây hôn tới tấp.

"....... Có người.” Vãn Phong đẩy đẩy, bị anh hôn đến thở hổn hển.

Tiêu Cảnh Duệ buông nàng ra, đi lấy sọt cùng ná.

Anh ngạnh rồi.


Vãn Phong thấy anh vội vã về nhà, cười véo eo anh, “Anh sao lại thế này a, anh gần nhất như thế nào mỗi ngày đều lên như vậy."

Đâu chỉ mỗi ngày như vậy, -một ngày còn thật là nhiều lần.

Hai người nắm tay đi trở về, tới nửa đường gặp được Lưu Tráng Tráng cùng đám bạn của cậu ta.

Nụ cười trên mặt Vãn Phong dần phai nhạt trầm mặt.

Lưu Tráng Tráng thấy hai người nắm tay nhau, thần sắc có điểm khổ sở, lúc trước Vãn Phong đi ngày đó, xuyên thấu qua Vãn Phong gọi điện thoại nói kia nói mấy câu, cậu liền nghe ra được người mà cô thích chính là người ngốc này.

Chỉ là, nghe được là một chuyện, chân chính gặp được lại là một chuyện khác.

Cậu cảm thấy thấy chàng ngốc chói mắt như vậy, như có cây kim đâm vào lòng cậu, cậu cúi đầu không muốn nhìn lại xem.
Cậu muốn trở về, nhưng mặt khác đồng bọn của cậu lại muốn bênh vực kẻ yếu lên tiếng.

“Trình Vãn Phong cô bị mù đi? Cô cư nhiên thích tên ngốc này, không thích Đại Tráng nhà bọn tôi."

“Đúng vậy, anh ta chỉ là một người ngốc, cô thích anh ta cái gì a, cô cư nhiên còn cùng anh ta tay trong tay, cười chết!”

“Ha ha ha ha! Trình Vãn Phong thích người ngốc! Ha ha ha! Trình Vãn Phong thích người ngốc!”

“Khó trách ba mẹ ta nói Vãn Phong về sau phải gả cho người ngốc... Các người về sau sẽ không phải sinh ra một cái người ngốc nhỏ a?’

“Ha ha ha ha ha ha người ngốc lớn cùng người ngốc nhỏ.. Ha ha ha một nhà đều là người ngốc!’

Vãn Phong không muốn nghe nữa muốn đi về nhà, quay đầu đi, lại thấy Đại Sơn đột nhiên vọt qua đó.

“Đại Sơn!” Nàng vội vàng hô lên.

Tiêu Cảnh Duệ đã đạp một chân đi ra ngoài, cái người cười ha hả mà mắng anh là một nhà đều là người ngốc kia trực tiếp bị anh đá bay đi ra ngoài.
Đồng bọn nhỏ này của Lưu Tráng Tráng, đa số đều là những đứa nhỏ không đi học, cậu xem như là người lớn nhất, năm nay hai mươi, mặt khác đều là cùng cậu không sai biệt lắm, có chút nhỏ có người chỉ ba bốn tuổi, còn có người mười một mười hai tuổi, thêm người tám chín tuổi, đều là cùng nhau đi lên núi săn chim sẻ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ bị đánh ở chổ mênh mông cuồn cuộn như vậy - còn là một đám người.

Bị một cái người ngốc đánh cho tơi bời.