Tiêu lão gia khí độ bất phàm, toàn thân quý khí, ông chống gậy tiến lên phía trước, nhận lấy cái đồng hồ kia, ngón cái mang ngọc ban chỉ, ông nhấc lên mí mắt nhìn Lưu Tráng Tráng đang bất an lo âu ngồi ở kia.
Ánh mắt này làm Lưu Tráng Tráng liên tưởng đến trong phim truyền hình lão gia của nhà hào môn.
Chỉ quét mắt qua chiếc đồng hồ một cái, Tiêu lão gia liền nghiêng đầu hỏi Lưu Tráng Tráng, "Đồng hồ của cậu từ chỗ nào tới?”
Lưu Tráng Tráng nhìn ra bầu không khí không đúng lắm, cậu vội đứng lên, “Các người bán hay không bán? Không bán thì tôi đi chổ khác.”
Nói xong cậu muốn tới lấy lại đồng hồ.
Tiêu lão gia lại là hướng người phía sau vung tay lên, trợ lý tiến đến mở ra một cái rương, bên trong tiền xếp đến chỉnh chỉnh tề tề một trăm vạn tiền mặt.
“Nói đi, đồng hồ này cậu lấy từ chỗ nào tới.” Tiêu lão gia xoay chuyển ngọc ban chỉ trên tay, nhìn Lưu Tráng Tráng, thanh âm lộ ra vài phần nghẹn ngào, “Tiền đó, đều là của cậu.”
Lưu Tráng Tráng đời này cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy, chân cậu đã hơi mềm mềm, nghĩ đến Vãn Phong còn chờ dùng tiền, một bên không muốn nói ra nhưng không được.
“Là… Cái kia người ngốc.”
Vãn Phong cùng Vương Hoa Như còn ở cửa phòng giải phẫu chờ, bác sĩ cho bọn họ đi đóng phí, bọn họ thật sự không có tiền giao ra, chỉ có thể đem tiền mặt trên người sở hữu cùng tiền lẻ toàn bộ cầm đi giao, lại cầu xin bác sĩ cho bọn họ thời gian vay tiền, bác sĩ lúc này mới cho qua.
Hai người ngồi ở ghế trên, Trình Vũ khóc mệt mỏi đã ngủ rồi, nằm ở trên đùi Vương Như Hoa.
Vãn Phong ngồi dưới đất, Đại Sơn cũng ngồi bên cạnh ở nàng, cởi giày nàng, xốc lên quần áo của mình, đem bàn chân lạnh băng của nàng đặt ở trong ngực ấm ấp của mình.
Vãn Phong hốc mắt đỏ lên, chỉ là nhìn chằm chằm xem phòng giải phẫu, nước mắt chậm rãi từ hai má chảy xuống.
Đại Sơn liền giúp nàng lau.
Vương Hoa Như ngẩng đầu thấy một màn này, bà ngẩng đầu, đem nước mắt ở trong hốc mắt bức trở về, nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện.
Không đến nửa giờ, Lưu Tráng Tráng đã trở lại, phía sau đi theo một đám người.
Vãn Phong đứng lên, bất chấp không mang giày, trực tiếp vọt tới trước mặt Lưu Tráng Tráng, “Tiền đâu?”
Đại Sơn ôm giày Vãn Phong đi theo phía sau.
Lưu Tráng Tráng lôi kéo Vãn Phong đang muốn nói chuyện, vị Tiêu lão gia kia đã chống gậy vội vàng đi tới trước mặt Đại Sơn.
“Cảnh Duệ.”
Tâm Đại Sơn đều đặt ở trên người chỉ xem được Vãn Phong, căn bản không để ý lão nhân gia trước mặt mình.
Tiêu lão gia hốc mắt đều đỏ, “Không nhận biết ông?”
Vãn Phong nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía Tiêu lão gia, “… Ông là người nhà của Đại Sơn?”
“Đúng vậy.” Tiêu lão gia xoa xoa đôi mắt, “Các người chính là trong khoảng thời gian này chiếu cố Cảnh Duệ đi?”
Ông nâng nâng tay, vệ sĩ phía sau đem một cái rương tiền mặt đưa tới trước mặt Vãn Phong.
Tiêu lão gia nói, “Đây là thù lao.”
Ánh mắt Vãn Phong kinh ngạc mà nhìn một cái rương đầy tiền này, đầu óc có chút phát ngốc.
Cảnh Duệ?
Là tên của Đại Sơn?
Vương Hoa Như càng choáng váng hơn.
Ánh mắt ngơ ngác mà nhìn một cái rương đầy tiền, đôi mắt đều đã quên chớp.
Tiêu lão gia nói xong hướng vệ sĩ nói, “Mang nhị thiếu gia trở về.”
“Dạ!” Vệ sĩ tiến lên lôi kéo Đại Sơn liền đi ra ngoài.
Đại Sơn mắt thấy càng xa Vãn Phong càng ngày càng xa, lập tức giãy giụa kêu lên, “ Chị ơi ——”
Anh đột nhiên tránh ra hai người vệ sĩ, đang muốn chạy lại đây, đã bị vệ sĩ một lần nữa kiềm chế, lần này hai cái vệ sĩ lực đạo lớn hơn rất nhiều, anh rốt cuộc tránh không được, chỉ có thể nhìn đhương hướng của Vãn Phong khóc kêu, “Chị ơi… Không cần… Chị ơi… Không cần ném em xuống …”
Vãn Phong mang theo đôi chân trần trụ của mình đuổi theo, “Chờ một chút —— Đại Sơn, đừng sợ —— bọn họ là người nhà của anh… Đừng sợ… Đừng sợ…”
Đại Sơn còn đang khóc, khóc đến tâm Vãn Phong đều nát nét, “Chị ơi... Không cần ném xuống… em…”
“Không phải ném anh xuống…” Vãn Phong đuổi theo chạy được vài bước, khóc lóc kêu, “Không phải… Đại Sơn… Tôi không có ném anh xuống…”
“Cảm ơn các người mấy ngày này đối với nó chiếu cố như vậy, nhưng là, dừng ở đây thôi.” Tiêu lão gia nhìn Vãn Phong, “Đừng đi qua đây, đầu óc nó không thanh tỉnh, tôi muốn đưa nó đi trị liệu.”
Vãn Phong khóc lóc hỏi, “Đưa đi chỗ nào? Anh ấy… khi nào khỏe... nhớ rõ gọi điện thoại cho tôi, tôi…”
Không đợi Vãn Phong nói xong, Tiêu lão gia đã xoay người đi rồi, vệ sĩ cũng mang theo Đại Sơn hướng cửa đi, Vãn Phong đuổi theo vài bước, chỉ nhìn thấy Đại Sơn bị vệ sĩ cường ngạnh mà nhét vào trong xe, hai tay anh giữ cửa xe chết sống không muốn đi lên.
Tiêu lão gia hô thanh, đem anh đánh ngất, vệ sĩ lúc này mới động thủ đem người bị đánh hôn mê nhét vào đi.
Vãn Phong chân trần đứng ở cửa, nhìn chiếc xe kia đi càng ngày càng xa nàng.
Nàng khóc lóc lại đuổi theo vài bước, bị Lưu Tráng Tráng kéo lấy cánh tay.
“Đừng đuổi theo, đó là người nhà của anh ta.”
Vãn Phong bất lực mà ghé vào trong lòng Lưu Tráng Tráng, khóc lóc kêu, “Đại Sơn ——”