Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 35: Chị bị Đại Sơn cắn hỏng sao?




Khi Vãn Phong cùng Đại Sơn về đến nhà, Trình Vũ đang chính mình ngồi xổm ở cửa chơi bùn.

Thấy hai người bọn họ trở về, Trình Vũ nhịn không được vuốt cái bụng xẹp lép hướng Vãn Phong nói, “Chị, em muốn chết đói rồi, chị như thế nào giờ này mới trở về a?”

Cả người Vãn Phong mềm như cục bông, trên người còn có mồ hôi làm quần áo ướt nhẹm, nàng cơ hồ không có sức lực để đi đường, một đường trở về là Đại Sơn ôm nàng, khi ra tới núi nàng mới kêu anh bỏ nàng xuống.

Nàng lo lắng bị người khác thấy được nói xấu, nên là cắn răng tự chính mình đi, mà Đại Sơn tắc cõng mộc sọt theo ở phía sau.

Vãn Phong đem Đại Sơn phía sau lưng mộc sọt bắt lấy tới, ánh mắt chạm đến cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Đại Sơn, Vãn Phong nhịn không được đỏ mặt, nàng cúi đầu, đem rau dại đảo tiến trong thau, chuẩn bị cầm đi rửa.

Trình Vũ ở bên cạnh xem mặt nàng từ trắng nõn rồi chuyển sang đỏ lên, nhịn không được ngạc nhiên nói, “Chị, chị bị làm sao vậy? Bị bệnh sao? Như thế nào mặt chị lại hồng như vậy?”

Vãn Phong sờ sờ mặt chính mình, có chút xấu hổ buồn bực mà dậm chân, bưng thau đi, “Ai nha, anh đừng động, ở một bên đi.”

Trình Vũ kỳ quái mà nhìn bóng dáng Vãn Phong quay qua hỏi Đại Sơn, “Chị tôi làm sao vậy?”

Đại Sơn còn nhớ rõ lời dặn của Vãn Phong ở trong sơn động, gật đầu nói, “Chúng tôi đi đào rau dại.”

“Tôi biết a.” Trình Vũ vô ngữ mà nhìn anh, “Người ngốc này, tôi hỏi anh, chị gái của tôi có phải ở trên núi bị rắn cắn hay không?”

“Không có.” Đại Sơn mở miệng nói, “Bị tôi…”

“Đại Sơn ——” Vãn Phong từ đâu xông tới, một phen kéo lấy Đại Sơn vào trong đhong bếp, nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà bóp cánh tay anh, “ Tôi không phải cùng anh đã nói là không thể để cho người khác biết sao?”

“ Chị ơi, cậu ta hỏi chị có phải bị rắn cắn hay không, rắn là ai? Chị không có bị rắn cắn, chị là bị Đại Sơn cắn, em là Đại Sơn mà.” Đại Sơn có nề nếp mà nói.

Vãn Phong bị anh chọc cười, “Về sau không cho nói này nói nọ, không được ở trước mặt Trình Vũ nói, cũng không cho ở trước mặt cha mẹ nói, có nghe không?”

“Nghe được.” Đại Sơn ngoan ngoãn gật đầu.

Anh duỗi tay đi vén quần áo Vãn Phong lên, “Chị ơi chị bị Đại Sơn cắn hỏng sao?”

Vãn Phong lập tức đánh tay anh, “Không thể! Ở nhà không thể chạm loạn vào tôi!”

Đại Sơn ủy khuất ba ba mà rút tay về.

Vãn Phong không nhìn anh nữa đi vo gạo nấu cơm, rửa rau dại, chờ làm xong hết thảy, thấy Đại Sơn còn ủy khuất đáng thương mà đứng ở kia nàng đi ra ngoài trước xem có ai không không có ai liền lập tức nhón chân, túm cổ áo anh đem người kéo thấp xuống, hôn hôn miệng anh.

Lúc này mới đỏ mặt đi ra ngoài.

Đại Sơn vui vẻ ra mặt mà theo đi ra ngoài, “Chị ơi…”


“Cách tôi xa ra một chút!” Vãn Phong xấu hổ buồn bực mà đẩy anh.

Trình Vũ ở cửa một bên chọc bùn một bên lầm bầm lầu bầu, “Ai, người ngốc về đây, chị tôi cũng không muốn chơi cùng tôi nữa hơi…”

Giữa trưa Đại Sơn ăn cơm rất nhiều, Trình Vũ xem đến ngây người, “ Người ngốc, anh là mấy ngày không được ăn cơm đi?”

Rõ ràng là rau dại, bị người ngốc miệng mở to nuốt đến giống như là đang ăn sơn hào hải vị.

“Không cần kêu anh ấy là người ngốc.” Vãn Phong sửa đúng cho Trình Vũ.

Trình Vũ vô ngữ, “Chị, rõ ràng chính chị cũng kêu anh ta là người ngốc.”

“…”Vãn Phong không thừa nhận, “Có sao? Khi nào?”

“Buổi tối nha chị rất nhiều lần đều kêu anh ta là người ngốc.” Trình Vũ lời thề son sắt mà nói, “Em đều nghe thấy vài lần.”
“Đó là em nằm mơ.” Vãn Phong tự nhiên nhớ tới mấy hôm buổi tối kia, bị Đại Sơn chơi đến chết đi sống lại, nàng đã không nhớ rõ chính mình hô cái gì, hồi tưởng lại chỉ có kɦoáı ƈảʍ bốc lên lan đến xương cột sống.

“Nằm mơ?” Trình Vũ bị nàng nói được lập tức hoài nghi chính mình, “Em nằm mơ sao?”

Cậu ngủ vẫn luôn ngủ đến chết, khi mẹ nói cậu ngủ tới nổi bị bọn buôn người đem lên xe rồi đem cậu chở đi, cậu ngủ tới sáng hừng đông còn chưa hay nữa là.

“Nhanh ăn cơm đi.” Vãn Phong mặt đã hồng lên, sợ hãi bị Trình Vũ nhìn ra được cái gì, cơm nước xong lôi kéo Đại Sơn liền đi, “Trình Vũ hôm nay em rửa chén!”

Trình Vũ cả khuôn mặt suy sụp, “Chị gái! Chị đều không mang theo em đi chơi, liền mang người ngốc đi!”

Cậu đuổi theo ra đi vài bước, liền thấy người ngốc kia đi theo phía sau chị gái, cười đến mặt đầy vui vẻ.
Cặp mắt đào hoa kia, sáng long lanh, tựa như chứa đựng cả ngàn ánh sao trên trời.