Lăn lộn cả nửa ngày, Vãn Phong mới bắn trúng thành công năm con chim sẻ.
Trở về dùng lửa nướng, một người một con, hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
Trình Vũ chỉ một chút đã ăn xong, còn muốn ăn nữa, Vãn Phong liền đem chim sẻ nướng trong tay đưa cho hắn.
“Dư lại hai con để cho cha mẹ ăn, không được nhúc nhích.” Vãn Phong cảnh cáo em trai mình.
Trình Vũ “Nga” một tiếng, chuyên tâm mà ăn rất nghe lời Vãn Phong không dám động tay động chân.
Nhưng thật ra Đại Sơn nhìn thấy Vãn Phong đem chim sẻ đưa cho Trình Vũ, chính mình cũng duỗi tay đem chim sẻ ăn chỉ còn một nửa cho Trình Vũ.
Trình Vũ sửng sốt, “ Người ngốc, ngươi không ăn à?”
Vãn Phong nhẹ nhàng đánh hắn một cái vang dội, “Trình Vũ! Không được kêu anh ấy là người ngốc!”
“Nga.” Trình Vũ nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói, “Đại Sơn, anh không ăn sao?”
Đại Sơn liếm liếm môi, hình môi hắn xinh đẹp, nhất cử nhất động đều lộ ra cảnh nào cảnh nấy cũng sinh động, cặp mắt đào hoa kia lưu chuyển đến đâu chổ đó đều là phong tình.
“Ăn.”
“Ăn, vậy anh đưa cho tôi làm gì?” Trình Vũ lại hỏi anh một câu.
Đại Sơn lại đưa cho hắn, “Chị gái cho cậu, tôi cũng đưa cho cậu.”
Trình Vũ sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn nhìn về phía Vãn Phong, “Chị, hắn học theo chị.”
Vãn Phong cười sờ sờ đầu Đại Sơn, “Chị biết chứ em xem Đại Sơn của chúng ta rất ngoan.”
Đại Sơn hướng vào lòng bàn tay nàng dán dán, mặt mày mang theo nụ cười ngốc nghếch.
Buổi tối ăn cơm, Đại Sơn biết cầm lấy chiếc đũa, ngồi ở bên cạnh Vãn Phong.
Trình Vũ cười đến bụng đau, “Chị này, chị xem anh ta bộ dạng thật ngốc.”
Vãn Phong cũng muốn cười, nhưng cố làm mặt lạnh để giáo huấn Trình Vũ, “Không cho cười!”
Nam nhân thân hình cao lớn, ngồi ở trên cái ghế lùn nhỏ xíu so với người , có vẻ thập phần mà không khoẻ, lông mày anh đĩnh, ngũ quan dị thường tinh xảo, mũi cao, môi lại mỏng.
Anh dùng chiếc đũa chọc trong chén cơm, một cái một cái đưa đến bên miệng, ăn đến đầy mặt đều dính cơm.
Vãn Phong tràn đầy ý cười mà giúp hắn lấy cơm dính từ trên miệng xuống sau đó đưa vào trng miệng mình ăn.
Đại Sơn cũng cười, một bên cười một bên đem cơm từ trong miệng Vãn Phong nặn ra, cũng đưa đến trong miệng của chính mình.
Vãn Phong bị hành động này của anh làm cho sửng sốt một chút, sau đó mặt lại đột nhiên đỏ lên, nàng cúi đầu ăn cơm, không hề quản hắn, Đại Sơn vẫn cùng chiếc đũa đấu tranh, tuy rằng kẹp còn hơi dùng sức, ít nhất so với tình trạng trước kia tốt hơn rất nhiều.
Một bữa cơm hồi lâu mới ăn xong.
Vãn Phong nấu nước, giúp em trai Trình Vũ tắm rồi đem nó đưa đến trên giường, làm nó bồi Đại Sơn chơi một lát.
Cách tấm ván gỗ nàng đang tắm rửa ở đó tắm đến một nửa, nghe được có động tĩnh, xoay người liền thấy cửa bị mở ra, Đại Sơn đi đến.
Hắn mờ mịt mà nhìn đứng Vãn Phong trên mặt đất đang chuẩn bị cầm thùng nước hướng lên người mà xối.
“…”
Vãn Phong che lại thân thể, tìm khăn lông che khuất ngực, một bàn tay đẩy hắn, “ Anh chàng ngốc này anh tiến vào đây làm gì?!”
Đại Sơn không đi, nhìn nàng da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng nõn mắt cũng không một cái cũng không chớp.
Vãn Phong khuôn mặt đỏ bừng bừng," Anh đi ra ngoài! Chờ tôi tắm xong rồi lại giúp anh tắm.”
Đại Sơn đột nhiên nhíu mi.
Hắn kéo kéo quần, hướng Vãn Phong nói, “Khó chịu.”
Vãn Phong tức chết rồi, “Anh như thế nào lại khó chịu a?”
Nam nhân đã cởϊ qυầи, lộ ra ƈôи ŧɦịŧ giữa hai chân đang dâng trào.
Vãn Phong lại duỗi tay giúp hắn nắm, nhéo nhéo đằng trước lại nhéo nhéo mặt sau, một biên xoa một bên nói, “Tôi ngày mai mang anh đi tìm bác sĩ để nhìn xem.”
Đại Sơn cả khuôn mặt đều như là cực kỳ thống khổ mà nhăn lại.
Vãn Phong xoa một lát, Đại Sơn liền đè lại tay nàng nhanh nhanh mà loát động.
Vãn Phong cảm thấy có điểm lạnh, nơi này là tấm ván gỗ ngăn cách với phòng tắm, nhưng là có gió lạnh tiến vào, hơn nữa thời tiết không phải đặc biệt nóng, buổi tối thường còn có điểm gió lạnh.
Gió lạnh thổi vào một chút, da gà nàng liền nổi lên.
Một hồi lâu, Đại Sơn bệnh trạng cũng chưa tốt, tay nàng đã mỏi muốn rụng rời, tính toán đổi bàn tay, khăn lông ở ngực lại đột nhiên rơi xuống đất.
Nàng xoay người lại nhặt, nam nhân lại bỗng nhiên đứng ở nàng phía sau, hướng đến cái mông đang trần trụi của nàng đỉnh một chút.