Chàng Ngốc Bám Người

Chương 6




Nhìn người con trai trước mặt ngoan ngoãn ăn cơm bỗng trong lòng Du Linh xưa nay lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Nhưng cô lại xem nhẹ nó mà chỉ nghĩ đối xử với Phùng Nhạc như một đứa trẻ là được.

- " Cậu cứ tiếp tục ăn đi. Tôi đi xuống dưới lấy thuốc lên. Nhìn hai con mắt cậu kìa. Thật là ngốc hết thuốc chữa mà."

Người nào đó đang ngoan ngoãn ăn cơm thì liền bỏ muỗn trong tay xuống.

- " Tiểu Nhạc đi nữa."

Cậu không có ngốc nha. Ai biết được nếu cô đi xuống dưới rồi biến mất luôn thì sao. Nên bây giờ cô đi đâu cậu cũng sẽ theo đó.

Tên này! Cô thật sự không hiểu trong lòng cậu đang lo lắng cái gì chứ. Không lẻ Du Linh cô lại đi gạt một người còn thua một đứa trẻ sao . Muốn đi theo thì đi thôi.

Thế là liền có cảnh tượng Du linh gương mặt lạnh nhạt đi xuống lầu cùng với cái đuôi phía sau cô là đại thiếu gia Phùng Nhạc mặt mày hí ha hí hửng bám sau lưng cô.

Du Linh thật không ngờ bây giờ đã 1h mấy khuya rồi mà dưới đại sảnh của Phùng gia lại còn đông người như vậy. Nhìn Lâm quản gia đang hầu hạ Phùng đại lão gia xem tivi nên cô quay qua hỏi cậu nhóc tên A Tư.

- " Cậu có thể đi lấy cho tôi hộp sơ cứu được không?"

- " Được ạ."

A Tư thấy Du tiểu thư xinh đẹp nói chuyện với mình thì liền đỏ mặt cúi đầu chạy đi lấy hộp sơ cứu.

+×÷÷÷××++××÷××+×××÷÷

- " A đau đau."

- " Còn biết đau ư? Tôi thật sự khâm phục cậu, khóc đến nỗi mắt xưng như thế này thì hình như cậu là người đầu tiên tôi thấy đó. Không biết có bị nhiễm trùng hay không đây. Hay ngày mai đến bệnh viện đi."

Cô thật sự khâm phục Phùng Nhạc. Không biết hắn khóc trong bao lâu mà lại trở thành như thế này. Nếu tối nay cô không đến được thì sao? Không lẻ hắn tính khóc đến sáng hay sao?

- " Không thích đâu. Tiểu Nhạc không thích đi bệnh viện đâu."

Nghe đến đi bệnh viện Phùng Nhạc liền nhảy dựng lên.

Nhưng khí thế của cậu chỉ vừa mới nhóm lên liền bị Du Linh một ánh mắt lạnh lùng đè bẹp tại chỗ. Không dám nói tiếng nào nữa mà ngồi ngoan ngoãn để cô bôi thuốc quanh mắt cho mình trong lòng thầm oán. Linh Linh thật dữ nha.

Tất cả mọi cử chỉ cùng lời nói của hai người Du linh và Phùng Nhạc đều được mọi người ở Phùng gia nghe thấy. Tất cả đều đồng loạt đưa ánh mắt khâm phục nhìn Du Linh. Cô là người đầu tiên không dùng bất cứ cái gì vẫn trấn áp được đại thiếu gia nên mọi người ở Phùng gia đều rất ngưỡng mộ cô ngay cả Phùng đại lão gia cũng không ngoại lệ.

Khoảng 10 phút trôi qua....

- " Được rồi. Cậu mau mau quay về phòng nghĩ đi. Tôi còn phải đi về nữa."

Đêm nay đúng là một đêm mệt mỏi đối với cô mà.

Phùng Nhạc đang yên đang lành nghe cô nói muốn đi về nữa thì cậu liền hét lên thảm thiết khiến tất cả mọi người ở đại sảnh giật mình.

- " Tại sao lại muôn đi về chứ huhu.... Không phải Linh Linh đã hứa đến đây chơi cùng Tiểu Nhạc hay sao .... Hức.... Người ta khó khăn lắm mới đợi Linh Linh đến mà bây giờ lại muốn đi huhu.... Không cho. Không.... Hức... Được đi."

- " Nhưng......"

Du Linh đưa ánh mắt cầu cứu qua Phùng đại lão gia. Làm gì đi chứ. Đã bắt cô bồi hắn ăn không lẻ bây giờ còn bắt phải bồi hắn ngủ nửa hay sao. Cô còn có việc của mình nha.

Phùng đại lão gia biết rằng mình đã làm phiền người ta nhưng nhìn đứa cháu trai đang la khóc ở một bên lại mềm lòng.

- " Du tiểu thư đến cũng đã đến rồi hay cô ở lại đây nghĩ ngơi một đêm đi. Trời cũng đã khuya lúc này đi về rất nguy hiểm. Coi như ông già này cầu cô đi."

Không phải chứ. Sao lúc kêu cô đến thì không nghĩ là giờ đó cũng nguy hiểm vậy. Nhưng cô hiểu một người đức cao vọng trọng như vậy lại vì đứa cháu trai của mình đi cầu xin một đứa con gái vô danh tiểu tốt như cô nếu không nể mặt ông thì không phải cô là người không biết điều hay sao. Nên cô liền gật đầu với Phùng đại lão gia.

- " Mau. Mau đi chuẩn bị phòng cho Du tiểu thư."

Thấy cô gật đầu Lâm quản gia bên cạnh rất thức thời lớn tiếng căn dặn người làm đi dọn phòng

- " Được rồi mau nín đi. Sao cứ hễ tí là cậu khóc vậy. Còn không bằng một đứa trẻ nữa."

Đôi mày lá liễu nhăn lại lau nước mắt cho Phùng Nhạc nói bằng giọng trách mắn. Nhìn thuốc lúc nảy cô vừa thoa bây giờ lại vì tên này khóc mà trôi đi hết rồi. Cô thật sự khâm phục Phùng gia có bí quyết gì mà lại dạy dỗ tên này thành cái máy phun nước như vậy. Nước mắt y như dự trữ sẵn vậy. Nói chảy là chảy hà.

Phùng Nhạc hưởng thụ bàn tay trên mặt mình lau đi nước mắt rồi đứng dậy kéo cô về phòng mình. Nhưng chưa vào cửa phòng liền bị cô dẫy ra khiến cậu bất ngờ khó hiểu quay lại nhìn cô.

Du Linh biết hắn hiểu nhầm ý cô nên cứ tưởng cô ở lại là ở trong phòng hắn nhưng cô đồng ý ở lại thứ nhất là không muốn lái xe đường xa như vậy vào giờ này và điều quan trọng là cô không muốn ngủ chung với một người đàn ông lớn như hắn nha. Tuy tâm trí hắn chỉ là một đứa trẻ nhưng thể xác lại là của ngưòi trưởng thành nên cô không thể nào ngủ chung được. Nên cho dù người nào đó khóc lóc năn nỉ thì Du Linh vẫn quyết định ngủ riêng một phòng .

+÷××÷×++××÷÷×++++÷÷÷÷×++

7h30 sáng. Mặt trời đã bắt đầu lên những tia nắng ấm áp sen kẻ chiếu vào bên trong căn phòng rộng lớn dành riêng cho khách của Phùng gia.

- " A.... ..."

Đâu rồi? Linh Linh đâu rồi huhu? Không phải cô nói chỉ cần sáng dậy là có thể sang phòng gặp cô hay sao? Tại sao lại không thấy ai ?....Hôm nay hắn cố gắng dậy thật sớm như vậy tại sao cô còn bỏ đi chứ huhu. Làm sao bây giờ? Làm sao đây Linh Linh lại bỏ cậu nữa rồi huhu....

Vì không tìm thấy cô đâu nên trong căn phòng ngăn nắp bị cậu lục tung lên hết. Vừa quăn cái này đến ném cái kia. Trong tiếng khóc là tiếng la hét lớn khiến mọi người trên dưới Phùng gia sợ hãi chạy lên trên xem.

Tiếng động cùng tiếng la hét khiến Phùng đại lão gia ở trong phòng mình cũng nghe thấy liền lật đật sang căn phòng dành cho khách hôm qua của Du linh.

Khung cảnh trước mắt khiến mọi người hoảng sợ. Căn phòng lộn xộn cùng với những vật dụng vở nát vương vãi khắp nơi khiến mọi người không dám bước vào nửa bước mà chỉ dám đứng bên ngoài cửa nhìn người nào đó đang thu lu một cục tại trên giường khóc đến thương tâm.

- " Chuyện gì?"

Lúc này Phùng đại lão gia đã đi tới nơi nhìn đám người làm tụ tập trước cửa phòng thì lớn giọng hỏi.

Một trong số những người đó bước lên báo với ông.

- " Dạ lão gia. Thiếu gia thức dậy không thấy Du tiểu thư nên mới trở nên như vậy."

- " Cô ấy đâu mà nó lại không thấy?"

- " Dạ. Du tiểu thư sáng sớm nói có việc nên đã rời khỏi đây rồi ạ."

Suy nghĩ? Phùng đại lão gia nhìn người ngồi trong phòng vừa khóc vừa la liền nhức đầu. Ông không ngờ chỉ mới gặp mặt mấy lần mà đứa cháu này của ông lại hãm sâu vào như vậy.

- " Lâm quản gia. Ông mau đi gọi điện thoại cho Du Linh đi. Chứ nếu không ta thật sự không biết Tiểu Nhạc sẽ như vậy đến bao giờ."

- " Vâng lão gia."