CHƯƠNG 5
Trình Tư: … Vâng, mặc dù chỉ là một hộp sữa chua và một miếng bánh ngọt, nhưng là do một người rất đặc biệt trao tặng…
Dưới khán đài, người xem la hét rần trời, thanh âm đinh tai nhức óc.
Trình Tư nhịn không được đưa tay day day trán, nhìn qua có vẻ như mắc cỡ.
DJ chủ trì thừa cơ hỏi: Rút cục người đặc biệt này “đặc biệt” như thế nào, Trình Tư không thể tiết lộ một chút sao?
Trình Tư cười lắc đầu: … Nói ra thật sự không tiện… Thật có lỗi…
Dưới đài lại thêm một trận gào thét chói tai.
Ở bên kia đầu TV, Hứa Minh Ưu sắp sửa bóp nát điều khiển đến nơi.
Khó có được một ngày nghỉ, kết quả sáng sớm đã bị tổng biên tập gọi đến trụ sở tạp chí,
Sau đó liền nghe một màn như vậy.
Tổng biên tập tắt TV, lời sâu ý xa mà nói với Hứa Minh Ưu: Minh Ưu, đây chính là tin nóng a, mấy ngày này cậu nhất định phải bám sát Trình Tư cho tôi. Cậu thấy Trình Tư nói chuyện như thế nào chưa? Tám chín phần mười là có tình nhân rồi, tạp chí của chúng ta nhất định phải phỗng tay trên mấy công ty truyền thông khác, tìm ra người này trước tiên.
Hứa Minh Ưu cắn môi, đành phun ra một chữ “Được”.
Sinh nhật, sinh nhật, lại là sinh nhật.
Hứa Minh Ưu có chút hối hận lúc trước bản thân nhiều chuyện, cứ thế đem bánh ngọt tặng cho Trình Tư.
Trước tiên bị hắn vạch trần thân phận, bây giờ hắn lại đang giấu đầu hở đuôi che che đậy đậy trên TV như thế,
Thật không hiểu hắn rút cục muốn gì.
Bất quá, trong lòng dù biết rõ “người đặc biệt” này có đào đâu cũng không ra nổi, nhưng vẫn phải tỏ vẻ chuyên tâm công tác.
Hứa Minh Ưu lái xe vào studio của Trình Tư,
Kết quả trông thấy ở đó đâu đâu cũng là xe, còn có cả phóng viên mang theo máy ảnh, paparazzi, rất nhiều người chặn kín cửa ra vào.
Hứa Minh Ưu vừa xuống xe, gặp một người quen là phóng viên ở toà soạn địa phương, hai người chào hỏi nhau, chợt nghe phóng viên kia hỏi: Cậu cũng biết chuyện Trình Tư ngày hôm qua gây bão rồi chứ?
Hứa Minh Ưu gật gật đầu.
Phóng viên nọ ‘hắc hắc’ cười: Cậu thế này là hơi bị rề rà đó, mấy người kia từ rạng sáng bốn, năm giờ đã tới đây đón đầu Trình Tư, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy xuất hiện. Người trong studio nói Trình Tư ra ngoài gặp người khác rồi.
Hứa Minh Ưu: …
Phóng viên: Ôi trời? Cậu bảo “gặp người” như này không phải gặp cái “người đặc biệt” kia thì là cái gì nữa?
Hứa Minh Ưu: …
Thật ra Hứa Minh Ưu cũng hiểu Trình Tư hẳn là sẽ không xuất hiện.
Nhưng mà cậu vẫn nhẫn nại trực ở studio gần một ngày trời, cũng coi như có trách nhiệm với công việc của tạp chí.
Chạng vạng tối quay về, cậu lái xe ngang qua một quảng trường rất lớn, bên trong người người đông đúc tản bộ, nói chuyện phiếm,
Không biết vì sao, Hứa Minh Ưu chợt nhớ tới công viên nhỏ nơi mình theo dõi Trình Tư lần trước,
Hôm ấy, Trình Tư cũng đang ngắm nhìn mọi người.
Hứa Minh Ưu dừng xe, đổi hướng.
Khi Hứa Minh Ưu tới công viên, sắc trời cũng đã tối.
Lòng cậu như thôi thúc nói rằng Trình Tư có thể lại đang ở đây, nhưng tìm một vòng, không thấy xe của hắn,
Đặc biệt xung quanh cây nhãn lần nọ, vòng qua vòng lại rất nhiều lần.
Xem ra chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hứa Minh Ưu quyết định bỏ cuộc, đang định quay lại xe về nhà,
Bỗng nghe thấy đâu đây vang lên một âm thanh rất nhỏ:
Bang~
Đèn đường bật sáng.
Ngọn đèn chiếu rọi màn đêm thành phố,
Cũng chiếu rọi người đội mũ lưỡi trai, đứng cách Hứa Minh Ưu không xa, nhìn cậu cười dịu dàng – Trình Tư.
Ngọn đèn màu quất ngời sáng trong mắt hắn, lấp lánh.
Hứa Minh Ưu dường như không chịu được ánh sáng đột ngột, hai mắt hơi nheo lại.
Hứa Minh Ưu đang nghĩ xem nên nói cái gì,
Chợt thấy Trình Tư lục lọi trong túi áo, đoạn ném một thứ gì đó tới, cậu cuống quít bắt lấy:
Là một đồng xu 1 tệ.
Trình Tư nghiêng nghiêng đầu, nói: Không phải là sinh nhật, có được ăn sữa chua với bánh ngọt không?
Hứa Minh Ưu nghĩ nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: Không.
Trình Tư nhìn cậu lom lom.
Bất quá —–
Hứa Minh Ưu nói tiếp: Tôi có thể giả vờ hôm nay là sinh nhật tôi cũng được.
Trình Tư nở nụ cười.
Hôm nay chủ nhà chính thức kết thúc khoá học tiếng Anh đằng đẵng để chuẩn bị thi chứng chỉ OTL Nhưng mà thi cử là chuyện đằng xa, trước mắt bạn đang rất high vì đã hoàn thành 1 khoá học Nên bạn sẽ quăng bom 2 chương liền :”3
Tác giả: Bình Quả Thụ
Edit: Sói
(Món ăn gắn liền với trưa nắng tuổi học trò của editor)