CHƯƠNG 29 PN1
Tác giả: Bình Quả Thụ
Edit: Sói
Lần đầu tiên Lâm Sanh gặp Tống Diệm, là năm hai mươi tuổi.
Khi ấy, cậu vẫn là một sinh viên bình thường ở thành phố S:
Trốn trong ký túc xá tối mò chơi game;
Tay ôm vài quyển sách vội vàng lên giảng đường;
Hoặc là hỏi xin số điện thoại của mỹ nữ lớp bên, hẹn nhau cùng ăn một bữa…
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn,
Sau khi cậu tốt nghiệp đại học,
Có lẽ sẽ tìm một công việc đúng chuyên ngành,
Có lẽ sẽ nhờ ba mình đầu tư mở một cửa hiệu,
Tóm lại,
Cậu sẽ có một cuộc sống bình thường an ổn như bao con người khác trên thành phố này.
Chỉ là, đời người luôn có nhiều bước ngoặt.
Trước Tết Thanh minh hai ngày,
Cậu nhận được điện thoại của người thân, nói nhà có khách, nếu không bận học thì về sớm một chút.
Lâm Sanh thấy hơi đột ngột, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về nhà.
Vì vậy, cậu gặp Tống Diệm.
Trên lý thuyết, cậu và Tống Diệm là anh em họ, cách nhau ba ngàn dặm. (ý nói họ hàng rất xa)
Gia đình Tống Diệm theo ông nội sống ở nước ngoài,
Nhiều năm trôi qua, quan hệ với người thân trong nước dần đứt đoạn.
Hôm nay cụ ông cao tuổi bỗng nhiên nhớ quê hương nơi sinh thành lập nghiệp da diết muốn phát điên,
Vì vậy người nhà vội vã đưa ông về gặp lại người thân tế tổ.
Lâm Sanh về đến nhà liền chứng kiến một màn thế này:
Ba mẹ mình cùng một đôi vợ chồng xa lạ vây quanh một cụ ông lệ nóng lưng tròng trò chuyện gì đó,
Còn có —–
Anh ta, một thân âu phục sẫm màu,
Đứng thẳng tắp bên cạnh, như một vệ sĩ,
Toàn thân trên dưới không đào ra một chút khí tức nhu hoà.
Một kẻ nghiêm túc cứng nhắc.
Lâm Sanh chính là nghĩ vậy.
Đêm đã khuya, dưới lời mời tha thiết của ba mẹ Lâm Sanh, cụ ông ở lại Lâm gia,
Tống Diệm cũng lưu lại để tiện chăm sóc ông.
Bất quá mấy chuyện này cũng không liên quan tới Lâm Sanh cho lắm,
Lại nói đây đều là chuyện của lớp người đi trước,
Hậu bối như cậu chỉ cần tươi cười ăn uống trò chuyện vài câu là được rồi.
Đã lâu không về nhà, tâm tình Lâm Sanh rất không tồi.
Cho nên lúc đi tắm không kìm lòng được mà uốn éo ca hát: Thế gian sao quá tịch mịch, anh không thể tiếp tục như vậy, hãy để anh chạm tới tình yêu, cho cả anh và em, hãy để anh chạm tới tình yêu ~ yé ~ yé ~ yé —–?
Thanh âm đột ngột im bặt.
Lâm Sanh trợn tròn mắt nhìn người trước mặt.
Vẫn đóng đinh trong bộ âu phục thắt cà-vạt, dù đứng trong phòng tắm cũng như đi dự hội nghị, chính là Tống Diệm lạnh như nước đá!
Sao anh ta lại ở đây!
Tống Diệm bình tĩnh đặt bàn chải cùng khăn mặt trong tay xuống: Dì bảo tôi đem mấy thứ này để trong nhà tắm.
Sau đó không buồn liếc mắt, quay lưng đi ra ngoài,
Ra khỏi cửa, anh chợt quay đầu nhìn lướt qua, nói: Hát không tệ, uốn éo cũng không tệ.
Mặt Lâm Sanh đỏ bừng như xuất huyết.
Thề có cái bóng đèn, cậu vừa thấy tên kia cười mỉm một cái!
Cậu bực bội chán nản che mặt: Thật là —–
Quả thực xấu hổ chết mất!
(Còn tiếp)
Chuyện chàng minh tinh và cậu paparazzi – Phiên ngoại: Cố sự nho nhỏ (Phần 2)
Tác giả: Bình Quả Thụ
Edit: Sói
Thì một chuyện cũng đau khổ không kém, chính là bị đánh thức lúc ngủ say,
Mà trên thực tế, người này còn chẳng mấy khi được ngủ ngon giấc.
Cho nên lúc Lâm Sanh nhận điện thoại giữa đêm khuya, khẩu khí thực sự không tốt: A lô —–
Trình Tư: Đến đón Tống Diệm đi, bọn tôi uống nhiều quá. Chỗ cũ.
Nói xong hắn liền cúp máy, Lâm Sanh phút chốc tỉnh táo lại.
Cậu ngây người nhìn điện thoại vài phút, xoa xoa cái đầu hơi đau nhức: Vừa mới mơ đến lần đầu tiên gặp anh ta…
Chớp mắt một cái, đã qua tám năm rồi.
Lâm Sanh rất nhanh đến nơi.
Tống Diệm và Trình Tư, hai người ngồi trong đại sảnh quán ăn,
Trình Tư hút thuốc, Tống Diệm tựa trên ghế salon nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa.
Lâm Sanh đi tới, bất mãn nói: Anh có thể giúp anh ta bắt xe hoặc tự lái xe đưa anh ta về mà.
Trình Tư: Bắt xe không yên tâm, tôi cũng không lái được, chính mình còn phải gọi Minh Ưu đến đón. Huống chi —–
Trình Tư tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Lâm Sanh: Không phải cậu vừa nghe điện liền chạy tới rõ là nhanh sao?
Lâm Sanh vờ như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của Trình Tư, đi đến trước mặt Tống Diệm: Tỉnh tỉnh, anh không sao chứ?
Chỉ thấy Tống Diệm cau mày, chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy người trước mặt, anh dường như có chút mờ mịt.
Lâm Sanh bỗng nhiên cảm thấy, đến đón anh ta muộn như thế này, hình như là sai lầm.
Lăn qua lăn lại suốt dọc đường, cuối cùng Lâm Sanh cũng mang được Tống Diệm bình an không sứt mẻ về đến nhà.
Tống Diệm ngồi trên xe bị gió lạnh táp vào mặt, ý thức tựa hồ đã thanh tỉnh hơn,
Chỉ là đi đường vẫn hơi xiêu vẹo.
Lâm Sanh liền túm cổ anh ném vào phòng tắm,
Bản thân tức thì xuống bếp nấu một bát cháo.
Trên đường về, Tống Diệm có cái gì trong bụng cũng đã nôn ra gần hết,
Lát nữa cho anh ta ăn chút gì đó rồi ngủ vậy.
Đợi đến khi Lâm Sanh bưng cháo tới, Tống Diệm cũng tắm xong.
Anh mặc quần đùi rộng thùng thình, ngồi trên ghế sofa,
Nửa thân trên để trần, thậm chí tóc cũng chẳng buồn lau khô, mặc cho những giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Nhận ra Lâm Sanh đứng phía sau mình,
Tống Diệm cũng không quay đầu lại, nói: Giúp tôi lau tóc đi.
Nói xong anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa, hai mắt khép lại.
Lâm Sanh nghiến răng ken két,
Nhưng vẫn cầm khăn bông đi tới.
Nhất thời không ai nói gì.
Trong phòng chỉ còn tiếng khăn bông chà sát lên mái tóc,
Giữa màn đêm tĩnh lặng, vang lên nhè nhẹ dịu dàng.
Ngay lúc Lâm Sanh chần chừ không biết có nên nhắc anh ta mặc áo vào hay không,
Lại nghe thấy tiếng thở đều đều bình ổn của Tống Diệm truyền đến,
Hình như ngủ rồi.
Động tác của Lâm Sanh ngừng lại,
Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt vừa quen thuộc mà lạ lẫm trước mắt:
Anh ta đúng là không chút nào thay đổi,
Mặc dù đã ngủ say, cũng chẳng lộ ra chút ôn hoà nào.
Hình như chỉ có lúc này, cậu mới dám nhìn anh chăm chú như vậy.
Cậu cười khổ:
Mình đã sớm bị người này làm cho phát điên rồi.
Lâm Sanh thở dài,
Cầm lấy áo khoác của Tống Diệm, định treo lên,
Lại đụng phải thứ gì đó trong túi áo.
Cậu lôi ra xem xét: Thì ra là một lọ sơn móng tay màu đỏ.
Nhìn nắp lọ loang lổ, có vẻ như đã được dùng qua.
Sắc mặt Lâm Sanh có chút khó coi: À, chả trách lại uống nhiều, thì ra là uống hoa tửu (*) a.
(*) Ý nói Tống Diệm uống rượu kiểu gái gú =))
Cậu quẳng cái lọ nho nhỏ trong tay đi,
Ngẫm lại chính mình nửa đêm tỉnh giấc chạy đi thật xa để đón anh ta, vậy mà tên kia lại cứ thế ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Đúng là một cục tức nuốt không trôi.
Anh đã thích lọ sơn móng tay này như vậy, tốt nhất không nên lãng phí à nha!
===========================================
Lâm Sanh vừa luyện xong vũ đạo, đã thấy Tống Diệm lù lù trước cửa ra vào.
Tay đút túi quần, ánh mặt lạnh băng nhìn cậu.
Trợ lý Tiểu Triệu vội vàng chạy tới: Sếp, sếp đến rồi.
Tống Diệm không nói một lời.
Lâm Sanh cũng lơ đẹp anh, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt.
Tiểu Triệu cảm thấy không khí có phần kỳ quặc,
Bình thường hai người này tuy luôn khắc khẩu, nhưng lần này lặng im không cãi vã lại khiến người khác cảm thấy bức bách.
Cậu vội nói: Anh Sanh, anh với sếp trò chuyện, em đi xem trang phục biểu diễn cho anh, đồ anh cần em đặt trên bàn đó.
Đoạn chuồn thẳng.
Phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người Tống Diệm và Lâm Sanh.
Lâm Sanh hớp một ngụm nước, nhìn “pho tượng” trước cửa ra vào, vờ như vô tình hỏi: Ồ, tay anh bị lạnh sao?
Nghe xong lời này, sắc mặt Tống Diệm càng khó coi.
Anh sập cửa đánh “rầm” một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Sanh: Cậu so với người khác hình như rảnh rỗi quá nhỉ?
Tống Diệm giơ hai tay,
Có thể nhìn rõ mồn một, móng tay anh đều bị sơn đỏ.
Lâm Sanh rút cục không nhịn được liền bật cười: Sao anh còn chưa rửa đi, tiếc sơn móng tay đẹp nên không nỡ sao?
Tống Diệm cười lạnh nói: Rửa cái gì mà rửa, thời gian không còn sớm, tôi có cuộc hẹn với đối tác. Cái thứ chết tiệt này rửa mãi không trôi, cậu vừa lòng chưa?
Lâm Sanh ngoài ý muốn lại không hề phản bác,
Chỉ nhìn chằm chằm Tống Diệm hồi lâu,
Biểu cảm có chút phức tạp, không rõ là đùa cợt hay là tổn thương.
Tổn thương? Tống Diệm sững sờ.
Đợi đến khi anh muốn nhìn lại cho rõ, ánh mắt của Lâm Sanh đã rời đi.
Cậu đến bên bàn cầm một bình nhựa nhỏ, nói: Ngồi xuống đi, tôi rửa cho anh.
Tống Diệm nghe lời ngồi xuống.
Lâm Sanh rút một ít giấy lau,
Đổ ngược chất lỏng trong bình ra giấy, sau đó dùng sức cọ cọ trên móng tay,
Màu sơn trên ngón cái thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.
Lâm Sanh lần lượt lau sạch các móng tay khác.
Mùi nước rửa móng tay thoảng khắp không gian.
Lâm Sanh chăm chú, động tác cũng rất nhẹ nhàng,
Tống Diệm nhớ tới đêm qua, cậu ta cũng lau tóc cho mình như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, từ khi anh trở thành đại diện của cậu đến nay, bọn họ dường như chẳng mấy khi yên tĩnh hoà bình thế này.
Rõ ràng lần đầu gặp nhau, cậu cùng lắm chỉ là một sinh viên bình thường —–
Trẻ trung, phơi phới, tràn ngập sức sống.
Về sau biết cậu gia nhập ngành giải trí còn thấy ngạc nhiên.
Nháy mắt lại thấy cậu ngàn dặm xa xôi ra nước ngoài tìm anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nói: Tôi muốn thành công. Tống Diệm, giúp tôi đi.
Vì sao cậu lại muốn thành công?
Anh chưa từng hỏi cậu.
Vì sao anh lại đáp ứng cậu?
Chính anh cũng không biết.
Mà hiện tại, hai người họ từ khi nào lại thích đấu khẩu với nhau thế này?
Tống Diệm có chút đau đầu.
Anh chợt nhớ tới lời nói đùa của Trình Tư, “Lâm Sanh là gỗ, Tống Diệm cậu lại là lửa (*), khó trách hai người đấu võ mồm với nhau nhiều thế, cậu toàn đốt cậu ta, khắc cậu ta thôi.”
(*) Lâm trong Lâm Sanh là rừng, ý chỉ gỗ, Diệm trong Tống Diệm là lửa -> Tống Diệm là khắc tinh của Lâm Sanh.
Tống Diệm thấy lời của Trình Tư có điểm không đúng,
Là Lâm Sanh khắc anh mới phải.
Nếu không vì sao người đại diện mặt lạnh là anh chuyện gì cũng giải quyết được, duy chỉ có việc nắm bắt Lâm Sanh, lại không có biện pháp?
Sơn móng tay —–
Tống Diệm chậm rãi mở miệng, Lâm Sanh ngừng tay một chút.
—– Sơn móng tay là của con gái chú Vương chủ quán, tôi mua kẹo mút cho con bé, nó liền đem lọ sơn móng tay cho tôi, không nỡ vứt đồ trước mặt con nít, thuận tay bỏ vào túi áo.
Lâm Sanh khẽ cười nhạt: Anh nói với tôi làm gì, có liên quan gì tới tôi đâu. Xong rồi đấy.
Tống Diệm cúi đầu, móng tay quả nhiên sạch bong.
Anh ngẩng đầu lên, Lâm Sanh đã rời đi.
Anh nhìn theo bóng lưng cậu, nói: Mười giờ sáng mai tại toà nhà Lam Thiên có hoạt động, đừng quên.
Nói xong liền chuẩn bị ly khai.
Lâm Sanh bỗng gọi: Khoan đã.
Tống Diệm quay đầu.
Chỉ thấy Lâm Sanh lề mề lê thân tới, bỏ cái gì đó vào tay anh.
Lâm Sanh hình như xấu hổ, liền giải thích: Thừa một chuỗi, cho anh đấy. Anh đem tặng người khác hay làm gì cũng được.
Tống Diệm nhìn xuống, là một chuỗi vòng tay tràng hạt,
Cái này không giống những chiếc vòng phát cho toàn bộ ekip để che mắt công chúng hồi bức ảnh nụ hôn trong xe gây bão,
Cũng không giống vòng tay Lâm Sanh tặng Trình Tư và Hứa Minh Ưu.
Là một chuỗi tràng hạt bồ đề, màu đỏ.
Đỏ rực như lửa.
Tống Diệm ngẩng đầu nhìn Lâm Sanh.
Cậu hình như đang bối rối không yên,
Cái đầu liên tục lúc lắc qua lại, mái tóc mềm mại theo động tác của cậu nhẹ nhàng đung đưa.
Tống Diệm chợt thấy lòng mình ngứa ngáy.
Anh đeo vòng vào cổ tay, sau đó cúi xuống hôn lên tràng hạt đỏ: Cảm ơn, tôi rất thích.
Lâm Sanh mặt đỏ lựng, kêu ầm lên: Anh làm cái gì thế, nước miếng dính hết lên rồi, không thấy bẩn sao ?!
Cậu hình như hơi kích động, động tác cũng rất mãnh liệt,
Tóc như muốn dựng lên đến nơi.
Tống Diệm cong khoé miệng, dứt khoát nghiêng người kề sát mái tóc của kẻ khiến lòng anh ngứa ngáy kia, hôn nhẹ.
Lâm Sanh phút chốc ngẩn người,
Quên luôn cả mắng anh, chỉ đỏ mặt ngơ ngác sờ lên tóc.
Tống Diệm vẫn thấy chưa đủ, lại hôn xuống rồi lần tìm tay cậu.
Lâm Sanh như bị điện giật rụt tay lại, khó tin trừng mắt nhìn anh: Tống Diệm… Anh… Anh…
Tống Diệm nhịn không được nghĩ: Quái lạ, sao trước kia anh chưa từng phát hiện Lâm Sanh như vậy kỳ thực rất —–
Đáng yêu.
Sớm đã trở thành đại minh tinh, nhưng tính cách vẫn không hề đổi khác,
Thật khiến cho người ta đố kỵ.
Ôm một bụng tâm tình rối ren phức tạp,
Tống Diệm lần nữa cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Lâm Sanh.
Lần này đại minh tinh thực sự chấn kinh rồi.
Cậu vội vàng hấp tấp lui về phía sau hai bước, đưa tay che miệng.
Tống Diệm nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, không khỏi bật cười.
Tâm trạng anh bỗng trở nên vô cùng tốt.
Anh nhớ tới tám năm về trước, tình cờ bắt gặp cậu trong phòng tắm, vừa tắm vừa hát đến say mê.
Khi ấy, anh không hề nghĩ rằng có một ngày người trước mắt sẽ biến thành đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ.
Vừa lúc.
Cũng không tính là muộn.
Cuối cùng anh vẫn kịp, kịp đến bên cậu, nhìn cậu lột xác trưởng thành.
Đây quả là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.
Thật sự rất hạnh phúc.
Người mà anh không thể rời xa —–
Đại minh tinh Lâm Sanh, Lâm Sanh của anh.
Nghe thật không tồi, nhỉ?
========================= Phiên ngoại hoàn =========================
Đôi lời của editor:
Vậy là mình đã chính thức khép lại bộ truyện đầu tiên tự mình edit và không có beta *tung bông*
Một quãng đường tuy không dài chút nào hết, nhưng mỗi bước đi đều rất ngọt ngào :”>
Cảm ơn tác giả Bình Quả Thụ vì một câu truyện hết sức nhẹ nhàng ấm áp, nơi những con người, những sự việc bình thường nhất trong cuộc sống đều trở nên đẹp đẽ khác thường.
Cảm ơn những reader đã đồng hành cùng Minh tinh và paparazzi trong hơn một tháng qua ^^
Năm tới sẽ là năm học dài và vất vả nhất từ trước đến nay của mình, thú vui edit chắc sẽ phải gián đoạn một chút, nhưng dù chậm chạp lề mề đến đâu vẫn sẽ tiếp tục lết theo những bộ truyện đáng yêu như thế này vì chủ nhà thích những thứ đáng yêu =))
Đặt dấu chấm hết cho một câu truyện, cảm giác thực không tồi ^o^
1