CHƯƠNG 22
Chủ yếu vẫn xoay quanh album mới của Lâm Sanh, hắn là nhà sản xuất, có rất nhiều chuyện phải lo.
Trên một phương diện khác, cuộc sống của hắn và Hứa Minh Ưu, bắt đầu chậm rãi dây dưa với nhau.
Không, thực chất, cuộc sống của bọn họ đã sớm dây dưa cùng một chỗ từ rất lâu rồi.
Nói ra thì, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đơn giản chỉ là cùng ăn một bữa cơm, trò chuyện tâm sự,
Hoặc hai người bỗng nhiệt huyết dâng trào chạy tới công viên xem các ông các bà khiêu vũ.
Sau đó thỉnh thoảng Trình Tư bận bịu chẳng buồn để mắt tới cái gì xung quanh, Hứa Minh Ưu đành đem thân mình ra làm quản gia bếp núc kiêm dọn dẹp studio cho hắn,
Ừm, còn được nghe một vài ca khúc mới của Trình Tư.
Kỳ thực cậu mù tịt về âm nhạc, nhưng không hiểu vì sao Trình Tư rất thích đàn cho cậu nghe.
Số lần ngày một nhiều lên, khó tránh khỏi bị người khác để ý.
Tỷ như Tống Diệm có lần bày ra vẻ mặt cổ quái hỏi hắn cùng Hứa Minh Ưu đến cùng có quan hệ gì với nhau,
Trình Tư biểu hiện vô cùng bình tĩnh: A? Không có gì, bạn bè thôi.
Tống Diệm từ chối cho ý kiến.
Cũng bận rộn như vậy còn có Lâm Sanh.
Album mới, quảng bá, đủ loại hoạt động…
Cậu ta với thành tích vững vàng thăng tiến, hiện giờ vô cùng hot,
Nên mỗi ngày cũng phải bay tới bay lui, một khắc rảnh rỗi cũng không có.
Bất quá so với các vị minh tinh khác và người đại diện của họ một tấc không rời,
Tống Diệm không phải lúc nào cũng dính lấy cậu ta,
Đối với Lâm Sanh, hình như anh thích “nuôi thả” hơn thì phải. *chài ơi chăm em nó mà làm như chăn thả gia súc =))*
Cũng như lần này Lâm Sanh đi quảng bá ở nơi khác, chỉ dẫn theo trợ lý.
Tống Diệm cứ ngày ngày chạy tới studio của Trình Tư thảo luận một vài chuyện liên quan đến album.
Lâm Sanh quảng bá xong trở về cũng chạy thẳng đến studio của Trình Tư.
Cậu ta thẳng thừng mở cửa văn phòng cười nói, xem ra tâm tình khá tốt.
Lâm Sanh: Tôi đã về!
Trình Tư nhìn Lâm Sanh túi lớn túi nhỏ, trên tay còn cầm bó hoa tươi, nở nụ cười: Fan hâm mộ lại đi đón sao?
Lâm Sanh gật gật đầu, thả mấy thứ đồ trên tay xuống, sau đó lục lọi một hồi trong túi, bảo: Tôi có quà cho hai người này.
Nói xong từ trong túi móc ra hai cái hộp, mở ra xem, thì ra là hai chuỗi vòng tay tràng hạt làm bằng gỗ đàn hương.
Lâm Sanh: Tôi đi quảng bá chính là ở ngọn núi Phật nổi tiếng, trên núi miếu thờ khói hương nghi ngút, tôi ở đó cầu Phật châu(lần tràng hạt) cho anh với Minh Ưu, khai quang rồi đó! Xem này, tôi cũng đeo!
Lâm Sanh lắc lắc cổ tay, quả nhiên trên tay đeo một chuỗi vòng tương tự.
Trình Tư đưa hộp cho Minh Ưu: Minh Ưu, xem cậu ta vuốt mông ngựa (*) giỏi chưa kìa, về một cái liền đem tin tức cái gì mà cậu ta cùng nữ minh tinh đi dạo buổi tối giấu nhẹm luôn.
(*) Nịnh hót.
Lâm Sanh nhảy dựng: Cái gì mà đi dạo tối? Sao tôi chả biết gì thế?
Hứa Minh Ưu bật cười: Không phải đâu, anh ấy đùa thôi.
Tống Diệm vốn đang chuyên tâm xem xét giấy tờ một bên đứng lên, nói: Quảng bá xong rồi, còn một buổi họp báo nữa. Tuần sau cùng Trình Tư ra nước ngoài quay MV cho album mới, chuẩn bị sớm cho tốt.
Hứa Minh Ưu lúc này mới nhớ Lâm Sanh hình như chưa tặng quà gì cho Tống Diệm,
Trên gương mặt nghiêm túc của Tống Diệm cũng nhìn không ra cảm xúc gì.
Lâm Sanh thu lại ý cười: Biết rồi. À, đúng rồi, tràng hạt kia rất nặng, tôi chỉ mang về được ba cái, thật ngại quá, không có gì cho anh rồi.
Hứa Minh Ưu & Trình Tư: …
Tống Diệm cư nhiên nở nụ cười: Không sao, cái đó xấu như vậy, đỡ mất công tôi đem cho người khác, cậu nhìn xem bọn họ đau khổ như thế nào kìa.
Lâm Sanh nghe xong lập tức quay đầu trừng mắt với Trình Tư và Hứa Minh Ưu: Xấu lắm sao ?!
Trình Tư cùng Hứa Minh Ưu lặng lẽ nắm chặt chuỗi hạt trên tay: Chúng tôi rất thích!
Buổi họp báo cử hành ngay ngày thứ ba sau khi Lâm Sanh trở về.
Trình Tư cũng được mời tham dự,
Nhưng mà Lâm Sanh,
Hình như cậu ta cố ý đi lại vội vàng, né tránh phần đông giới truyền thông, lộ diện càng ít càng tốt.
Hứa Minh Ưu thân là phóng viên, công tác ở mấy sự kiện này tất nhiên là không thể thiếu,
Cậu lách vào giữa một đám đông ký giả, chụp ảnh không ngừng.
Bất quá chính cậu cũng không nhận ra,
Mỗi khi bóng dáng Trình Tư xuất hiện trong ống kính, cậu luôn không tự giác mỉm cười nhẹ.
Sau khi buổi diễn thời trang kết thúc, không ngoài dự đoán, Hứa Minh Ưu lại nhận được tin nhắn của Trình Tư.
Cậu đi vào phòng nghỉ mà Trình Tư nói, phát hiện Lâm Sanh cùng Tống Diệm ở đó.
Tống Diệm: Hứa Minh Ưu, phiền cậu lát nữa dùng xe của Lâm Sanh đưa Trình Tư về.
Hứa Minh Ưu: Sao vậy?
Trình Tư giải thích: Còn không phải chuyện tốt do thằng nhóc Lâm Sanh kia nghịch ngợm gây ra à. Một đám phóng viên chòng chọc dán mắt vào cái xe ấy rồi, chúng tôi đổi xe để dời sự chú ý.
Hứa Minh Ưu gật gật đầu.
Việc này Hứa Minh Ưu cũng biết, từng nghe nói Lâm Sanh trên máy bay không chịu nghe theo sắp xếp của tiếp viên hàng không, còn chỉ mặt tiếp viên mà mắng.
Báo đài tai mắt ở đâu cũng có, lập tức chụp ảnh Lâm Sanh đang chỉ trỏ mắng nhiếc.
Chuyện đó Lâm Sanh thật ra cũng đã làm sáng tỏ, không xảy ra cãi vã gì hết, hơn nữa động tác tay của cậu ta chỉ là muốn hỏi liệu có được phép đổi chỗ cho hành khách khác hay không thôi.
Bất quá không rõ vì sao vẫn còn rất nhiều báo đưa tin theo kiểu “đuổi hình bắt chữ”, rất quá đáng buộc cậu ta phải nhận lỗi.
Cũng may bãi đỗ xe của buổi biểu diễn được bảo vệ nghiêm ngặt, người không phận sự miễn vào.
Hứa Minh Ưu và Trình Tư cũng thuận lợi lái xe của Lâm Sanh đột phá vòng vây.
Nhưng hai người không về thẳng nhà, mà Trình Tư lại bảo Hứa Minh Ưu lái xe tới công viên.
Nhìn hắn có phần mệt mỏi.
Cũng khó trách, bận rộn suốt một thời gian dài cơ mà,
Đợi đến khi ra mắt album mới, chỉ sợ hắn không phút nào được nghỉ ngơi yên ổn.
Hứa Minh Ưu dừng xe dưới gốc cây nơi Trình Tư vẫn thường đỗ.
Cho dù đã đến đây bao nhiêu lần, công viên này dường như vẫn luôn nhộn nhịp vui vẻ như vậy.
Hứa Minh Ưu bỗng nhiên hiểu được vì sao Trình Tư lại thích nơi này,
Càng náo nhiệt ồn ã,
Càng khiến người ta cảm thấy an bình và thoả mãn.
Trình Tư chợt mở miệng: Cậu có biết lúc ấy trông cậu ngốc nghếch đến mức nào không?
Hứa Minh Ưu biết rõ hắn đang nhắc tới chuyện gì, nhịn không được đỏ bừng mặt: Đâu ra chứ. Tôi là thấy đại minh tinh sao lại đáng thương như vậy, không có ai chúc mừng sinh nhật, bèn cống hiến tấm lòng yêu mến thôi.
Trình Tư nở nụ cười: Ồ? Nhưng mà cậu tặng tôi bánh ngọt với sữa chua, không giống những gì sách nói nha?
Hứa Minh Ưu sững người: Sách? Sách gì?
Trình Tư không biết từ xó nào lôi ra một quyển sách, giơ lên, sau đó lưu loát đọc: Chúng ta đối xử với người mình thích, luôn đặc biệt chú ý hơn cả, càng không cần phải nói đến sinh nhật, đây có thể coi là đại sự hàng đầu. Lúc đó, việc chọn quà sinh nhật là vô cùng quan trọng…
Đúng vậy, chính là cuốn sách lần trước bị đồng nghiệp bắt gặp liền nhét vào ba lô quên chưa lấy ra —–
“Chuyện yêu đương”.
Hứa Minh Ưu ngây ngốc hồi lâu, mới bừng tỉnh mà giật lấy quyển sách trong tay Trình Tư.
Cậu oán hận: Sao anh lại lục đồ của tôi!
Trình Tư trơ mặt vô tội buông tay: Là nó tự rơi ra mà.
Hứa Minh Ưu thẹn quá hoá giận, quay đầu không chịu nhìn hắn nữa, Trình Tư tức thì lăn ra ghế mà cười.
Qua một hồi lầu, trong xe bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Trình Tư chậm rãi nói: Thật ra tôi cũng nghĩ suốt, ngày sinh nhật hôm đó, sao tôi lại muốn tới nơi này nhỉ?
Hứa Minh Ưu quay lại nhìn hắn.
Trình Tư cũng nhìn cậu: Hứa Minh Ưu, về sau cuối cùng tôi cũng có được đáp án.
Hứa Minh Ưu: Đáp án gì?
Đợi thật lâu, cũng không thấy Trình Tư trả lời.
Trình Tư hình như đã thiếp đi:
Hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại,
Y phục trên người nhìn có vẻ xộc xệch.
Hứa Minh Ưu thở dài, tiện tay cầm áo khoác Lâm Sanh vứt trên xe, đắp lên người cho hắn.
Có lẽ là để gặp cậu.
Dường như cảm nhận được động tác của cậu, Trình Tư vốn đang nhắm mắt nhẹ giọng nói.
Hứa Minh Ưu sững sờ nhìn hắn.
Trong nháy mắt ấy, cậu hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không.
Tình cảm mãnh liệt sâu sắc vốn bị đè nén trong lòng đã lâu bỗng kịch liệt cháy bùng, khiến cậu đau đớn.
Cậu không dám động đậy, cũng chẳng dám suy nghĩ.
Cứ như vậy qua một thời gian rất lâu, thẳng đến khi trong xe vang lên tiếng thở đều đặn,
Hứa Minh Ưu hình như không kìm chế được nữa,
Cậu nghiêng người cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của Trình Tư.
Rất nhẹ.
Rất nhẹ thôi, nhẹ đến mức Trình Tư tuyệt đối sẽ không thể phát giác.
Hứa Minh Ưu nghĩ vậy, trộm cười vu vơ.
‘Tách’.
Trước khi post chương mới, mình muốn kể cho các bạn một chuyện. Sáng nay, ngày đầu tiên của năm học mới ở trường mình, một cô bạn học cách phòng lớp mình chỉ 2 căn phòng thôi đã gặp tai nạn giao thông trên đường đi học, và cũng trong buổi sáng ngày hôm nay, chúng mình biết tin bạn ấy sẽ không bao giờ quay lại với trường lớp, bạn bè được nữa. Cuộc sống có rất nhiều ngã rẽ, thực sự rất nhiều, chúng ta đương nhiên không thể biết nó tốt hay xấu, nó đến lúc nào, và đến ra sao. Gửi đến tất cả những ai vẫn còn đang được ngắm nắng hạ và mưa rơi ngoài cửa sổ, nghe một ca khúc trên radio hay xem một bộ phim cùng gia đình, hãy trân trọng cuộc sống và mọi người xung quanh mình nhé, luôn luôn sống như thể đó là ngày cuối cùng được sống, để không hoài phí dù chỉ một giây. Vì cuộc sống là một chuỗi dài của những cái ‘không ngờ’. Luôn là vậy.
Gửi tới người bạn dù chưa từng nói chuyện nhưng mỗi sáng vẫn bước đi trên cùng một hành lang với mình, một cuộc sống mới đang dang tay chờ đón cậu đấy. May you rest in peace
Quan trọng nữa, các bạn thân yêu của mình, hãy tham gia giao thông an toàn nhé, luôn đội mũ bảo hiểm đi đúng làn đường bla bla TT^TT Dù biết có những vụ việc không thể tránh được mất mát, nhưng đề phòng cao độ không bao giờ thừa mà TT^TT
Tác giả: Bình Quả Thụ
Edit: Sói