CHƯƠNG 17
Từ sau khi chạy mất ngày hôm đó, Hứa Minh Ưu không liên lạc với hắn.
Nụ hôn ngày ấy, tuy chỉ là ngoài ý muốn,
Nhưng Hứa Minh Ưu vốn là người dễ khẩn trương mắc cỡ,
Cho nên phản ứng của cậu như vậy, cũng rất bình thường.
Mà so với phản ứng của Hứa Minh Ưu,
Trình Tư lại càng để ý suy nghĩ trong lòng mình hơn.
Trình Tư trước giờ vẫn luôn yêu mến Hứa Minh Ưu,
Chỉ đơn thuần là sự yêu mến đối với bằng hữu,
Nhưng bây giờ,
Loại yêu mến này hình như có mùi ám muội.
Một sự thay đổi rất nhỏ như vậy, rút cục đã nảy nở từ bao giờ?
Trình Tư hút thuốc, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Minh Ưu,
Cậu đội mũ lưỡi trai, gắng sức cúi đầu để người khác không nhìn rõ mặt, trên tay xách túi nylon, nói là giao hàng tận nơi.
Lúc ấy hắn chỉ thấy rất buồn cười: diễn xuất vụng về quá.
Thế sự vốn luôn kỳ diệu như vậy.
Lúc ấy hắn tuyệt đối không nghĩ đến một ngày, bản thân lại chính bởi người trước mặt mình đây mà lâm vào một loại tình cảm vi diệu.
Thậm chí hắn còn giống một tên đăng đồ tử nữa chứ. (*)
(*) ~ dê già *ôi mình không nỡ gán cho anh mỹ từ này nên đành phải chú thích ToT*
Trong lòng cứ liên tục hồi tưởng đến khuôn mặt đỏ bừng tụ huyết của cậu khi phát hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn kia.
Hứa Minh Ưu, Hứa Minh Ưu.
Đáy lòng Trình Tư lặng lẽ gọi tên con người ấy,
Chậm chạp phả một hơi khói vào không trung,
Ngay lúc Trình Tư đang tính xem làm thế nào tìm về Hứa phóng viên vừa chạy mất,
Hứa Minh Ưu lại chủ động đến chơi.
Trình Tư vô cùng bất ngờ,
Hắn vốn tưởng rằng, với cá tính của cậu, tối thiểu phải đợi thêm một thời gian nữa mới dám gặp lại hắn.
Nhưng người ấy, đang đứng trước mặt hắn đây,
Tuy vẫn né tránh ánh mắt của hắn,
Nhưng quả thực là tới mời hắn đi ăn.
Hứa Minh Ưu có vẻ mất tự nhiên: Ừm, tôi không thấy sổ ghi chép đâu cả, đành tới đây tìm xem.
Người này thậm chí còn không biết nói dối, rút cục làm phóng viên kiểu gì?
Trình Tư gật gật đầu: … Ừ, tìm thấy chưa?
Hứa Minh Ưu: Chưa, không thấy.
Trình Tư: Ừm.
Hứa Minh Ưu húng hắng ho nhẹ: Bây giờ cũng không còn sớm, anh dùng bữa chưa?
Trình Tư sờ cái bụng vừa nhét căng một bát mì ăn liền: Chưa, đói bụng cả ngày rồi.
Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm: Vậy chúng ta đi ăn đi.
Trình Tư không nhịn được, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Nói chung, không khí bữa ăn cũng không tệ lắm,
Hai người vẫn như ngày thường cùng tâm sự.
Trình Tư nhìn ra được.
Hứa Minh Ưu mặc dù có chút mất tự nhiên,
Nhưng cậu vẫn luôn cố gắng đè ép sự khẩn trương mỗi khi đối mặt với hắn.
Cho nên Trình Tư cũng cố mà kìm chế.
Kìm chế bản thân không trêu chọc cậu, kẻo lại doạ người ta chạy mất.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở lại studio.
Trình Tư đưa cho Hứa Minh Ưu một tấm vé, là vé tham dự buổi hoà nhạc của Lâm Sanh.
Hứa Minh Ưu nhìn nhìn, hình như là vé VIP.
Trình Tư: Tôi là khách mời của chương trình, cậu đến xem nhé.
Hứa Minh Ưu gật gật đầu: Cậu ấy rất nổi tiếng. Tôi nhất định sẽ đi.
Một câu nói hai tầng nghĩa, ý bảo tạp chí kiểu gì cũng cử người đi chụp ảnh và phỏng vấn ấy mà.
Trình Tư nghe xong lại thở dài: Đúng là lúc nào cũng dính vào hào quang của cậu ta. Nếu cậu muốn, lần sau tôi gọi cậu ta đến cho cậu viết bài luôn.
Hứa Minh Ưu sửng sốt một chút, đoạn trầm mặc lắc đầu.