Chàng Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Chương 10




CHƯƠNG 10

Sau khi buổi lễ bắt đầu, các phóng viên cũng dần yên tĩnh.

Nguyên một nhóm chăm chú đứng phía sau khán đài chờ các vị minh tinh nhận giải quay về.

Hứa Minh Ưu và người đồng sự cùng đi cũng lên dây cót tinh thần,

Chuẩn bị thật tốt, cần hỏi thì hỏi, cần chụp thì chụp.

Cậu đang loay hoay điều chỉnh máy ảnh, chợt cảm giác điện thoại trong túi rung lên.

Hứa Minh Ưu mở ra xem, hoá ra là tin nhắn của Trình Tư —–

Trình Tư: Hôm nay Lâm Sanh có hai bài hát lọt vào đề cử mười ca khúc được yêu thích nhất, cậu đoán xem bài nào sẽ đoạt giải?

Hai bài hát được đề cử của Lâm Sanh,

Một bài tên gọi “Máy thời gian”, hiện nay đang chiếm cứ mọi bảng xếp hạng, thuộc loại ca khúc trong cùng ngõ hẻm ai ai cũng biết;

Bài kia tên gọi “Người trong mộng”, một ca khúc có giai điệu cũng như thể loại tương đối đặc biệt, đem lại cảm giác mới mẻ cho người nghe.

Hai tác phẩm này đều xuất sắc như nhau,

Hứa Minh Ưu chăm chú suy nghĩ một chút, lại dè dặt cẩn thận nhìn chung quanh, rất nhanh bấm tin nhắn hồi đáp: “Người trong mộng”.

Trình Tư cũng nhanh chóng nhắn lại: Tôi đoán “Máy thời gian”. Ai thua phải mời người kia một bữa ăn khuya.

Mười ca khúc được yêu thích nhất cũng được công bố ngay sau đó, “Máy thời gian” quả nhiên đoạt giải cao nhất.

Vị khách mời trao giải là Trình Tư cùng một nghệ sĩ già đức cao vọng trọng.

Sau khi trao hết giải thưởng quay lại hậu đài, các phóng viên nhốn nháo vây quanh một số ca sĩ đoạt giải để phỏng vấn,

Xung quanh Trình Tư và Lâm Sanh, tất nhiên lại càng đông người.

Trong lúc đèn flash nháy liên tục, ký giả ồn ào: Hôm nay là một ngày vui, Trình Tư cũng hát vài câu cho chúng tôi nghe đi.

Trình Tư tỏ vẻ khoa trương nói: Lâm Sanh ở bên cạnh, các bạn lại bảo tôi hát, không phải muốn tôi thất nghiệp đấy chứ.

Một câu nói ra, mọi người nhao nhao bật cười.

Cuối cùng vẫn phải để cho Lâm Sanh hát một đoạn ngắn trong ca khúc đoạt giải mới giải vây được.

Bất quá Hứa Minh Ưu có phần ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cậu, chỉ cần là yêu cầu hợp lý từ phóng viên, Trình Tư chưa từng cự tuyệt.

Đợi đến khi toàn bộ liên hoan sắp tới hồi kết thúc, Hứa Minh Ưu lại nhận được tin nhắn của Trình Tư: Đến lối ra phía Đông của bãi đậu xe.

Hứa Minh Ưu nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình, hơn nửa ngày mới hồi đáp “Ừm”.

Cậu và đồng sự bàn giao công việc một lát, đoạn đi tới chỗ Trình Tư bảo.

Tìm một vòng cũng không thấy người đâu.

Lúc này điện thoại lại kêu: Đến nơi rồi thì đi dọc theo mấy cây cột dán quảng cáo bán hoặc cho thuê nhà, đến chỗ rẽ đầu tiên thì rẽ trái.

Hứa Minh Ưu: …

Hứa Minh Ưu dựa theo chỉ dẫn của Trình Tư, đi đến đích, ở đó quả nhiên có một chiếc xe đang đỗ lại,

Không đợi cậu đi qua, chiếc xe liền trờ tới.

Cửa xe bật mở, lộ ra gương mặt tươi cười của Trình Tư:

Hứa Minh Ưu, chúng ta lại gặp nhau rồi.