Chẳng Màng

Chương 76: Ngoại truyện 5: Không quay đầu lại - Phần 12




Nghe đến đoạn “thiến thêm một lần nữa” Triệu Tiểu Đoạt lại nhớ đến cảm giác đau khi ấy, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, đến khi phản ứng lại mới thầm thì: “Anh, anh lừa tôi.”

Hàn Chương hỏi lại: “Anh lừa cậu cái gì?”

Triệu Tiểu Đoạt nói: “Có cha nuôi thì ai dám động đến tôi…” Câu còn chưa dứt, cậu đã kêu lên: “Đừng có sờ…”

Hàn Chương nghe giọng nói đầy sự tin tưởng của cậu thì trong lòng hơi ghen tị, khẽ “hừ” một tiếng, ngón tay dài linh hoạt nắm lấy đoạn thịt nhỏ trông như một cái dương v@t dị dạng kia mà vân vê: “Anh làm sao để cậu bị người khác bắt nạt được?”

Triệu Tiểu Đoạt làm gì còn lòng dạ nào mà trả lời gã. Cậu là người mà ngay cả thủ d@m cũng không làm, dưới sự tấn công của kh0ái cảm mãnh liệt chỉ biết há miệng thở d0"c.

Đột nhiên, cậu nghe thấy Hàn Chương nói đầy vẻ ngạc nhiên: “Cái thứ này thế mà cư0ng cứng được?”

Triệu Tiểu Đoạt thẹn đến đỏ cả tai, giơ tay định che đi nhưng bị Hàn Chương đẩy ra. Gã cắn tai cậu, thì thầm: “Anh cho cậu sướng, Tiểu Đoạt ngoan cũng sờ anh đi.”

Cậu cúi đầu, nhìn thấy dương v@t dựng đứng, nóng bỏng. Mồ hôi trên trán lăn xuống, bất giác cậu li3m đi, đầu lưỡi nếm được vị mằn mặn, có vẻ bức bối, lại nóng bỏng.

Cậu học Hàn Chương vuốt v3 thứ to lớn ấy, ngón tay trở nên dính dấp, chóp mũi quẩn quanh vị tanh nồng.

Hàn Chương vừa dạy cậu vừa nắm mầm thịt nho nhỏ trong tay giờ đã ướt đẫm, trơn trượt mà lại đáng yêu kỳ lạ.

Chẳng bao lâu Triệu Tiểu Đoạt không chịu đựng được, bắn trong tay Hàn Chương.

Hàn Chương liếc nhìn dịch thể không giống t1nh dịch bình thường mà Triệu Tiểu Đoạt bắn r@, vừa lỏng vừa loãng, đục nhẹ, dính tay. Triệu Tiểu Đoạt thất thần nhìn gã, Hàn Chương lại đẩy đẩy tay cậu, nói: “Anh còn chưa bắn đâu này.”

Triệu Tiểu Đoạt vẫn còn đắm chìm trong kh0ái cảm, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Hàn Chương xoay người đặt Triệu Tiểu Đoạt xuống dưới, đưa tay lấy cái gì ướt ướt bôi vào giữa hai ch@n cậu. Đôi chân trắng trẻo, săn chắc, cặp đùi đầy đặn, mông cong mẩy, Hàn Chương vỗ lên kêu một tiếng thật giòn.

Triệu Tiểu Đoạt xấu hổ che mông lại, lẩm bẩm: “Lại đánh tôi.”

Hàn Chương nói: “Tiểu Đoạt sướng rồi lại mặc kệ anh, đáng đánh không?”

Triệu Tiểu Đoạt nghẹn họng, phát hiện cái nào đó còn dựng thẳng tắp, nén giận nói: “Ai bảo nó không chịu xuất…”

Hàn Chương tức đến bật cười, oán hận mà véo mông cậu: “Lại còn thế cơ à.”

Triệu Tiểu Đoạt mở to mắt, hít sâu, ngượng nghịu nói: “Anh làm cái gì đấy, đừng nghịch mông tôi!”

Hàn Chương giữ cậu lại, vỗ lên mông một phát khiến nó đỏ lên, cười: “Đồ d@m đãng, lúc ở cùng đàn ông cũng thế này chứ gì?”

Triệu Tiểu Đoạt đổi ý, kinh hoảng hốt nói: “Tôi không làm với anh…” Cậu sợ hãi, nói năng lung tung: “Tôi không phải đàn ông, tôi là hoạn quan…”

Hàn Chương cười càng lớn, vuốt v3 lỗ nhỏ giữa khe mông cậu nói: “Hoạn quan thì cũng thế, cắm và0 chỗ này.” Gã hôn vành tai Triệu Tiểu Đoạt, hơi thở khiến người ta ngứa ngáy: “Sẽ sướng.”

Mặt Triệu Tiểu Đoạt trắng bệch: “Không làm!”

“Ngươi mà dám làm, ta sẽ đánh ngươi!”

Hàn Chương: “Hả?”

Gã cao giọng, lộ ra vẻ hư hỏng: “Không gọi anh nữa hả?”

Triệu Tiểu Đoạt nức nở: “Anh ơi!”

Hàn Chương thở dài: “Vẫn trẻ con lắm.”

Gã không dọa Triệu Tiểu Đoạt nữa, khép chân cậu lại, ma sát đến mức đùi trong đỏ lên, suýt nữa thì xước da, cuối cùng cũng bắn r@.

Hai người mướt mát mồ hôi, sau khi tắm rửa, nằm cạnh nhau rồi Triệu Tiểu Đoạt không ngủ được, trở mình liên tục, cuối cùng lại quay sang nhìn Hàn Chương đang nhắm mắt.

Triệu Tiểu Đoạt đá đá chân Hàn Chương, gọi: “Anh ơi.”

Hàn Chương không mở mắt, dài giọng đáp.

Triệu Tiểu Đoạt nói nhỏ: “Chúng ta làm việc đó thì coi như thế nào?”

Hàn Chương mở mắt nhìn Triệu Tiểu Đoạt. Thấy ánh mắt người thiếu niên trong sáng, nhưng đầy vẻ thắc mắc, gã im lặng.

Thấy gã không nói gì Triệu Tiểu Đoạt lại gọi “anh ơi” mấy lần, đúng kiểu nhớ ăn không nhớ đánh. Hàn Chương phiền, nhấc chân đè chân cậu lại, nói: “Ngoan đi, ngủ.”

Triệu Tiểu Đoạt “Ừm” một tiếng, trong đầu lại nhớ tới cha nuôi và Bệ hạ, và mối quan hệ gặp dịp thì chơi của bố mẹ ruột mình, trong lòng mờ mịt, lại nhìn Hàn Chương không không nói gì không hiểu sao lại thấy buồn buồn.