Chẳng Màng

Chương 24: 24: Ta Thích Công Công Nhất






Editor: Đờ
Dương Hạ cảm thấy một nhát chém kia của thích khách không vào tay mà là vào đầu y.

Đã chẳng phải thứ gì tốt lành, giờ bị chém một phát thành thằng ngốc nói năng bậy bạ, người bình thường ai lại đi nói thích, nói cần hoạn quan.

Dương Hạ không tin Quý Nghiêu chút nào.

Quý Nghiêu vẫn còn mơ màng nhưng nắm chặt tay Dương Hạ không buông.

Dương Hạ gỡ từng ngón một của y ra, không chờ thái y đến đã phất tay áo bước đi.

Cả đời trước lại thêm đời này, hắn chưa từng gặp người nào như vậy.

Hai mái Dương Hạ còn dính máu Quý Nghiêu, môi lưỡi như đang bị y ngậm trong miệng, mút liếm như con chó chẳng buông cục xương, phải hút được ra tủy mới thôi.

Dương Hạ không muốn điên cùng y.

Trong khoảng thời gian ấy hai người như đạt được sự ăn ý nào đó, ai cũng không lên tiếng nữa.

Quý Nghiêu dính lên Dương Hạ lại tránh.

Chiếc hôn đầy máu tanh và nỗi tức giận khiến Quý Nghiêu nhớ mãi không quên, nắm lấy cổ Dương Hạ mà cố hôn lên, bị ăn tát cũng không chừa mà lại càng hăng say, cắn càng ác hơn khiến da môi Dương Hạ rách ra.

Lần nào cũng khiến Dương Hạ tức đến tái cả mặt, che miệng lại chỉ hận chẳng thể gọi người kéo Quý Nghiêu ra ngoài.


Thằng nhóc kia thì cứ tỏ vẻ như chẳng hề gì, chỉ cười hì hì với Dương Hạ, vẫn cứ giả vờ nũng nịu ngoan ngoãn.

Sau, Dương Hạ ở đêm ngoài cung.

Hắn là hoạn quan quyền to, xây nhà lớn ở ngoài cung, đồ trang trí không thứ nào không quý giá cũng chẳng ai dám xen vào.

Hoạn quan trăm kẻ như một, đa phần tham tài, Dương Hạ cũng không ngoại lệ.

Tiền tài, quyền thế, ai không thích?
Chưa tới hai ngày sau, Hoàng đế nói cho phép Quý Nghiêu mở phủ ngoài cung, y đã mười sáu, không nên ở nội cung lâu nữa.

Việc này giao cho Dương Hạ.

Trong yến kinh không có nhiều phủ cũ của vương hầu bỏ không, chỉ cần dọn dẹp là có thể vào ở.

Dương Hạ chọn ra một tòa, cho thủ hạ lo liệu rồi cũng chẳng bận tâm hơn.

Dương Hạ là người tâm phúc của Hoàng đế, người cần nhờ cậy hắn nhiều không đếm xuể.

Mỗi người biếu một ít, đốc công ơi, đốc công à, yến tiệc linh đình, quà tặng sang quý.

Một ngày nọ, Dương Hạ dự tiệc rượu về khuya, uống chút rượu vào khiến gò má ửng lên sắc sen hồng.

Hắn xoa nhẹ ấn đường.

Tôi tớ cúi chào, ghé vào tai hắn nói: "Đốc công, Thập tam Điện hạ tới."
Dương Hạ híp mắt, nghe không rõ, hỏi lại: "Ai?"
"Công công về rồi đó ư?" Một giọng nói lười biếng của thiếu niên truyền đến, còn dài giọng ở cuối câu.

Dương Hạ mở mắt ra chỉ thấy Quý Nghiêu dựa vào cánh cửa, cười hì hì nhìn hắn, trong ánh mắt không dịu ngoan chút nào.

Dương Hạ ngạc nhiên, hỏi: "Ai cho y vào?"
Tôi tớ luống cuống, quỳ thụp xuống: "Đốc, đốc công, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân không ngăn được Điện hạ."
Dương Hạ ngạc nhiên nhìn Quý Nghiêu.

Y tiến lên đón, cầm cánh tay hắn, nói với tôi tớ: "Người này có ta rồi, ngươi đi xuống đi."
Tôi tớ do dự ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạ lại gặp phải ánh mắt tăm tối của Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu cười nói: "Cút"
Y nắm tay Dương Hạ kéo vào bên trong.

Dương Hạ mất kiên nhẫn, hất mạnh ra mấy lần mới đẩy được Quý Nghiêu ra, đứng lại nói: "Ngươi không về cung mà ở lại đây làm gì?"
Quý Nghiêu nhìn hắn, tủi thân nói: "Mấy ngày rồi ta không được gặp công công."
Dương Hạ nói: "Giờ gặp chưa?"

Quý Nghiêu gật đầu.

"Rồi về đi." Dương Hạ nói xong thì quay người đi vào trong.

Quý Nghiêu đuổi theo, ôm chầm lấy Dương Hạ từ phía sau, cánh tay ghì lấy chiếc eo nhỏ, nói thấp giọng: "Công công uống hồ đồ rồi sao, cửa cung đã đóng từ sớm rồi."
Dương Hạ cứng người.

Thiếu niên dán môi lên tai hắn: "Công công có nhớ ta không?"
Dương Hạ mất kiên nhẫn: "Quý Nghiêu, đừng phát điên."
Quý Nghiêu cúi đầu cười, giọng mềm mỏng: "Ta thích công công gọi tên ta lắm.

Y như con chó nhỏ, cọ cọ chóp mũi vào gò má sát tai Dương Hạ ngửi: "Công công uống rượu này, toàn mùi rượu thôi."
Y siết chặt vòng tay như muốn khảm Dương Hạ vào trong cốt tủy, cắn lấy vành tai hắn, liếm láp: "Ta ở đây chờ công công khổ sở mà công công lại đi uống rượu với người khác.

Ta không vui."
Dương Hạ "hừ" nhẹ một tiếng.

Tai hắn nhạy cảm, toàn thân run lên.

Hắn chửi mấy câu, giãy thật mạnh nhưng Quý Nghiêu vẫn không buông tay.

Hai người lảo đảo bước mấy bước, Dương Hạ đã bị Quý Nghiêu đè lên cánh cửa, y lặp lại câu vừa rồi: "Ta không vui."
Dáng Quý Nghiêu cao, khung xương lớn, bờ vai rộng, rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng đã cao lớn lắm, có thể bao trùm cả Dương Hạ.

má Dương Hạ dựa vào cánh cửa, hắn nhịn xuống, nói nhỏ: "Quý Nghiêu, ta không biết ngươi chờ ta ở đây."
Quý Nghiêu buồn cười nói: "Công công đang xin lỗi ta à?"
Y quyến luyến mà nắn eo Dương Hạ, cách tầng quần áo mà vuốt ve hông hắn, không dịu dàng mà nóng bỏng, mạnh bạo như muốn bẻ eo hắn ra.

Dương Hạ lạnh cả sống lưng, tỉnh cơn say, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nén giận nói: "Vâng, nô tài giải thích với Điện hạ."
Yết hầu Quý Nghiêu giật giật, hơi thở nóng cháy, dán lên làn da mỏng phía sau vành tai của hắn, liếm hôn: "Đừng dỗ dành ta, trong lòng công công chắc chửi chết ta rồi nhỉ, không chừng còn muốn đánh chết ta nữa cơ."
Dương Hạ chỉ tay ra phía sau: "...!Không, không còn sớm nữa, nô tài sai người chuẩn bị phòng ngủ cho Điện hạ được không?"
"Không được." Quý Nghiêu thích vòng eo gầy của hắn vô cùng, cứ ôm lấy mà xoa, nói nhỏ: "Eo công công thật gầy, mà sao lại run quá vậy?"

"Nhạy cảm thật đó."
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Quý Nghiêu, ngươi đừng có được nước lấn tới...!Ưm!"
Trong giây lát hắn đã bị đẩy dựa vào cánh cửa, đôi môi bị cắn chặt.

Quý Nghiêu nắm cằm hắn, đầu lưỡi mở hàm răng ra, mạnh mẽ, thô bạo xâm nhập vào.

Dương Hạ khó chịu, đờ người ra mà tiếp nhận nụ hôn của Quý Nghiêu, nước bọt không nuốt kịp chảy ra khỏi nơi hai người gắn bó.

Hắn khó chịu kêu lên vài tiếng.

Vầng trăng sáng treo nơi mái đình, gió đêm lướt qua khiến lá cây rụng rơi lả tả.

Tay Quý Nghiêu lần vào trong vạt áo hắn, đúng như ý nguyện mà chạm vào da thịt nhẵn nhụi, bóng loáng, mềm mại như gấm vóc thượng hạng.

Quý Nghiêu không kiềm chế được, cứ mê muội mà sờ, mà nắn.

Khi tách ra, cả hai thở hổn hển.

Đôi môi Quý Nghiêu cứ lưu luyến nơi cổ hắn, nơi bên dưới đã cứng lên, kiêu ngạo chọc vào mông Dương Hạ.

Y thở gấp, gọi Dương Hạ: "Dương Hạ, ta muốn ngươi, muốn chết đi được, ta muốn ăn ngươi ngươi có biết không?"
Dương Hạ luống cuống, chẳng còn ngạo khí khi xưa, sắc mặt đỏ ửng, ngây thơ, sợ hãi, cứng miệng nói: "Quý Nghiêu, đừng có xằng bậy."
Quý Nghiêu cười khẽ: "Công công đáng yêu quá."
"Đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi đâu, không ăn đâu." Quý Nghiêu dán lên vành tai Dương Hạ thì thấm trấn an hắn: "Ta thích công công nhất.".